Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 903: Cày khinh công

“Ta cảm thấy Càn Khôn Nhất Trịch này của ta càng ngày càng đáng giá đó!” Phi Vân Đạp Tuyết vô cùng cảm khái.

Con mẹ nó, hòa thượng này da dày thịt béo, sức vô cùng lớn, sơ hở duy nhất chính là thân là đệ tử Thiếu Lâm, nên thân pháp không được tính là đặc biệt xuất sắc trong hàng cao thủ hạng nhất, nhưng ai biết vận may của cái mặt hàng này lại tốt như vậy chứ, thế mà lại có được khinh công tuyệt học. Có tuyệt học trong tay, người bình thường muốn giết hắn không biết còn khó hơn trước kia bao nhiêu nữa.

Giá trị của công pháp có liên quan đến kẻ địch mà hắn ta có thể đánh chết, Càn Khôn Nhất Trịch có thể bỏ qua phòng thủ để giết chết một người ở độ khó như vậy, nên giá trị của nó, hiển nhiên lại tăng thêm.

“Đi đây, ta phải lên đường chạy tới Lạc Dương! Luyện khinh công một chút!”

Vừa có được tuyệt học, cảm giác mới mẻ của Vương Viễn vẫn chưa qua đi, sau khi chia tay Phi Vân Đạp Tuyết, hắn cũng không dùng trạm dịch, mà ba chân bốn cẳng chạy tới Lạc Dương.

Yến Kinh cách Lạc Dương đến nghìn dặm, cho dù là khoảng cách trong trò chơi đã rút ngắn hơn so với trong hiện thực một chút, Vương Viễn lại đi một đường thẳng tắp, với khinh công của hắn, một tiếng rưỡi cũng chưa thể chạy đến nơi.

Nhưng luyện khinh công, chỉ chạy là được! Dù sao cũng đều phải chạy, không nhân lúc đang có cảm giác mới mẻ để luyện, sau này luyện sẽ lại càng thấy nhàm chán.

Vương Viễn chạy từ giữa trưa đến tận tối, ngày hôm sau lại chạy từ sáng đến tận chiều, chạy ước chừng mười mấy tiếng đồng hồ, hắn cuối cùng cũng chạy từ thành Yến Kinh tới thành Lạc Dương.

Suốt một đường này, khinh công Thần Hành Bách Biến này đã vọt thẳng đến cảnh giới tầng ba, nhìn thấy độ thành thạo khinh công tăng vọt lên, Vương Viễn chưa hết hứng trí, tiếp tục chạy về phía nam, chạy đến sẩm tối đã tới thành Nam Dương…

Ngay khi hắn cảm thấy nhàm chán, muốn vào thành ăn chút gì đó, thì đột nhiên một bóng người xẹt qua bên người hắn, bay thẳng về phía bắc…

“Đậu má?”

Nhìn thấy bóng người đó Vương Viễn sợ đến nhảy dựng.

Hiện giờ hắn đã học được khinh công Thần Hành Bách Biến, tuy rằng không thể nói là khinh công số một thiên hạ trong số các người chơi, nhưng cũng được tính là hiếm có trong võ lâm, nhưng tốc độ cực nhanh của bóng người đó lại hơn cả Vương Viễn.

Con mẹ nó đó rốt cuộc là người hay quỷ vậy?

Vương Viễn đang lúc nhàm chán, lúc này đột nhiên có đối thủ, hiển nhiên cũng nổi lên hứng thú, không nói hai lời mà quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào phía sau của bóng người đó lội ngược về đường xa.

Chuyện này cũng chẳng hề gì, Vương Viễn càng nhìn càng thấy ngạc nhiên.

Tốc độ của người đó cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng nổi, Vương Viễn mở Thần Hành thuật, cũng chỉ có thể khó khăn bám theo đằng sau từ phía xa.

Trong số những cao thủ mà hắn từng thấy, ngoại trừ Tiêu Phong có thể dán sát đất mà bay ra, thì cao thủ có khinh công mạnh nhất, chẳng ai ngoài Vân Trung Hạc, một trong tứ đại ác nhân.

Vậy mà người này còn nhanh hơn Vân Trung Hạc một chút… Con mẹ nó, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Từ xa xa bám theo phía sau người đó, Vương Viễn một đường chạy đến một tòa thành nhỏ tên là huyện Đồng Bách, lúc này cuối cùng cũng mất dấu người đó.

Điều này khiến Vương Viễn vừa mới có được khinh công tuyệt học phải chịu đả kích rất lớn. Cảm giác đó giống như thanh niên vất vả lắm mới lái được BMWs, vốn tưởng rằng mình đã hơn hẳn mọi người rồi, kết quả lại phát hiện ra bạn gái cũ của mình đã tìm được một tên cao phú soái lái Rolls-Royce.

Tâm trạng buồn bực của Vương Viễn, hiển nhiên khỏi nghĩ cũng biết.

“Đệt! Môn học chính của lão tử cũng không phải là khinh công!”

Vương Viễn buồn bực, vừa tự an ủi mình, vừa tiến vào thành Đồng Bách với vẻ khó ở, một đường đi tới cửa một quán rượu, dự định vào trong ăn chút gì đó để an ủi tâm hồn bị tổn thương này của mình.

“Tránh ra, tránh ra!”

Nhưng ngay khi hắn vừa mới nhấc chân định bước vào cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, có người lớn tiếng kêu to.

Vương Viễn nghe tiếng thì nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ cả người đầy máu đi trên đường lớn, tay cầm hai lưỡi rìu to, vung lên vung xuống loạn xạ.

Người đàn ông vạm vỡ này để râu quai nón, sắc mặt uy mãnh, nhưng ánh mắt rời rạc, bước đi như điên cuồng.

Một đôi rìu được làm bằng thép nguyên chất rất nặng, khi sử dụng, tiến hành công thủ rất có quy củ, phòng thủ nghiêm ngặt, hiển nhiên là phong phạm của danh gia.

“Trông quen thế nhỉ…”

Nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đó, Vương Viễn nhíu mày lại, cứ cảm thấy hình như đã từng quen biết, đã gặp ở đâu đó rồi.

Người đàn ông vạm vỡ đó càng vung càng nhanh, không ngừng rống to: “Mau, mau, mau đi bẩm báo với chủ công, kẻ địch tìm đến cửa rồi.”

Hắn ta đứng trên đường lớn, hai lưỡi rìu to sáng loáng vung ngang chém dọc, người đi đường tự động tránh xa ra, chẳng ai dám lại gần.

Lại nghe thấy hắn ta lớn tiếng kêu: “Ba Tư Không, ngươi mau lùi lại, không cần để ý đến ta, đi báo cáo chủ công quan trọng hơn.”

Người đàn ông vạm vỡ đó vừa la hét, vừa giơ rìu bổ đến trước mặt Vương Viễn, đột nhiên lớn tiếng kêu: “Đại ác nhân, đừng hòng đả thương chủ nhân của ta!” Nói rồi, hắn ta giơ rìu bổ vào đầu Vương Viễn.

“?”

Vương Viễn cảm thấy cả kinh, lập tức vận chân khí, sử dụng [Kim Cương Bái Tháp].

“Keng!”

Người đàn ông vạm vỡ đó bổ một nhát lên ót Vương Viễn, tay phải của Vương Viễn tung một chưởng lên trước ngực hắn ta, hắn ta bị một chưởng này đẩy lùi về sau vài bước.

Trúng một đòn này của Vương Viễn, ánh mắt của người đàn ông vạm vỡ dần dần tỉnh táo trở lại, trông thấy hắn thì lớn tiếng kêu: “Ngưu… Ngưu đại sư, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”

“Chúng ta quen nhau sao?” Vương Viễn nghi ngờ, người này thoạt nhìn quả thực có hơi quen mắt.

“Tại hạ là Cổ Đốc Thành, chúng ta đã từng gặp mặt khi ngươi tới Đại Lý báo tin ngày trước, ngươi còn từng cứu công tử nhà ta nữa đó!” Người đàn ông vạm vỡ nói.

Lúc này, trước mắt Vương Viễn hiện ra thông tin về người đàn ông này.

Tứ đại hộ pháp – Cổ Đốc Thành (Hào khách giang hồ)

Cấp bậc: 90.

Đẳng cấp: 10.

Cảnh giới: Xuất Thần Nhập Hóa.

Điểm khí huyết: 50.000/900.000.

Điểm nội lực: 10.000/10.000.

Võ học tinh thông: Cuồng Phong Phủ Pháp.

Giới thiệu bối cảnh: Một trong tứ đại hộ pháp Ngư Tiều Canh Độc ở nước Đại Lý, võ công cao cường, một chiêu Cuồng Phong Phủ Pháp uy chấn trời nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận