Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 241: “Phật pháp” độ người

“Rầm!”

Thế nhưng khí của Âu Dương Khắc mới tập trung được một nửa, thì sau lưng đột nhiên chìm xuống, cả người bị ép lên mặt đất. Chỉ thấy Vương Viễn không biết từ khi nào đã xuất hiện trên lưng Âu Dương Khắc, giẫm hắn ta dưới chân.

[Di Hình Hoán Ảnh], Vương Viễn đã sử dụng một chiêu khinh công này dựa vào một chút nội lực vừa mới hồi phục.

Tuy lúc này Vương Viễn không có nội lực, nhưng vẫn còn lực đạo.

Khi Cáp Mô Công tập trung khí vốn không hề phòng bị, Vương Viễn vừa giẫm một chân xuống, đã trực tiếp giẫm bay chân khí của Âu Dương Khắc.

Phẩm chất công pháp càng cao, thì tiêu hao nội lực càng nhiều, Cáp Mô Công thân là tuyệt học lại càng giống như vậy.

Với tu vi nội lực của Âu Dương Khắc, cũng không dùng được chiêu đó mấy lần. Ba lần trước không đánh chết Vương Viễn, nội lực của Âu Dương Khắc cũng đã gần cạn kiệt. Một lần tập trung khí cuối cùng lại bị Vương Viễn giẫm bay, chút sức lực còn sót lại của Âu Dương Khắc cũng hoàn toàn dùng hết.

Âu Dương Khắc có lợi thế hơn Vương Viễn là vì cảnh giới Nội công của hắn ta cao hơn Vương Viễn, hiện giờ đã dùng hết nội lực, hai người cũng chỉ có thể dùng ngoại công.

Với căn cốt và lực cánh tay của Vương Viễn, hắn thật sự chưa từng sợ ai về chiêu thức ngoại công.

Cho dù đối thủ là một hào khách cấp năm mươi, thì lực cánh tay vẫn kém Vương Viễn một chút.

Bị Vương Viễn giẫm một chân lên, Âu Dương Khắc hiển nhiên ra sức giãy giụa để đứng dậy.

“Ngươi nằm xuống cho ta!”

Vương Viễn chợt quát một tiếng, giẫm Âu Dương Khắc đang vùng vẫy đến không thể động đậy được, sau đó vung thiền trượng đập lên cánh tay khác của Âu Dương Khắc.

“Rắc!”

Sức lực của Vương Viễn rất mạnh mẽ, thiền trượng trong tay lại vô cùng nặng nề, không có chân khí hộ thể, làm sao Âu Dương Khắc có thể chặn được chiêu này, cánh tay còn lại cũng bị Vương Viễn phế mất.

“Á…” Âu Dương Khắc bị đau, kêu lên một tiếng thảm thiết, nằm sấp trên đất và ngẩng đầu lên.

Vương Viễn thuận tay túm tóc của Âu Dương Khắc, rồi hỏi với một nụ cười: “Biết tại sao ta tìm ngươi không?”

“Không biết…” Âu Dương Khắc nước mắt giàn giụa và đáp: “Những cô gái đó vốn tự nguyện theo ta, ngươi quản được sao? Ta cũng không trêu chọc ngươi, chỉ muốn những ngày còn sống có vài người phụ nữ…”

“Bốp!”

Một cái tát của Vương Viễn đánh bay câu nói kế kiếp của Âu Dương Khắc, con mẹ nó, còn nói nữa là sách bị cấm mất.

“Ai hỏi ngươi cái này!”

Vương Viễn hung dữ bảo: “Ta tới tìm ngươi mượn rắn cơ mà!”

Theo lý mà nói, chuyện nam nữ vốn là ngươi tình ta nguyện, chỉ cần hai người đồng ý, vậy Âu Dương Khắc cùng lắm chỉ có thể xem là một tên đàn ông cặn bã háo sắc, cũng không tính là hái hoa dâm tặc.

Vương Viễn cũng không phải là bố hắn ta, hiển nhiên sẽ mặc kệ hắn ta. Vương Viễn tới nơi này chỉ vì một chuyện, đó chính là mượn rắn.

“Không phải mượn rắn thôi sao…” Âu Dương Khắc nghe được lời nói của Vương Viễn, lập tức rơi nước mặt đầy mặt: “Ta còn tưởng chuyện gì lớn lắm cơ… Rắn thì ta có, tặng ngươi mấy con cũng không thành vấn đề.”

Âu Dương Khắc cũng khổ lắm nha, tên đại hòa thượng này không phân rõ trắng đen gì hết, vừa tới đã tóm mình đánh một trận, kết quả lại là vì mấy con rắn tồi tàn, cần đến mức đó sao.

“Vậy thì tốt!”

Vương Viễn thả tóc của Âu Dương Khắc ra: “Trước tìm cho ta một con khoảng hai trượng, ta cần dùng gấp.”

“Hai trượng?” Âu Dương Khắc nghe vậy thì đáp với vẻ mặt cạn lời: “Ngươi muốn giết ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải vòng vo, nhà ta nuôi đều là rắn độc, làm gì có con nào lớn như vậy…”

“Ta không tin!” Vương Viễn bĩu môi nói: “Ngươi nuôi nhiều rắn như vậy, chắc chắn phải có xà vương gì đó chứ, mau cầm ra đây cho ta.”

“Xà vương thì có đấy, cơ mà ở núi Bạch Đà cơ, bằng không ta dẫn ngươi đi tới núi Bạch Đà lấy nhé?” Âu Dương Khắc đảo mắt nói dối.

“Ngưu đại sư đừng nghe hắn nói!” Lúc này, Lê Sinh ở bên cạnh bảo: “Tiểu dâm tặc này rất xảo trá, núi Bạch Đà ở tít tận Tây Vực, lại là địa bàn của Âu Dương Phong, hắn ta đang muốn lừa ngươi đi chịu chết đó.”

“Cái đệt! Ngươi còn dám lừa ta sao?”

Nghe được lời nhắc nhở của Lê Sinh, sắc mặt Vương Viễn tối sầm, lại kéo tóc Âu Dương Khắc.

Bố khỉ, tiểu tử này nham hiểm thật đấy.

“Hừ!”

Âu Dương Khắc kiên cường đáp: “Ngươi không tới núi Bạch Đà, chắc chắn không lấy được xà vương đâu, cho dù có giết ta cũng vô dụng! Chú của ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”

“Không đánh lại được thì gọi phụ huynh ra sao? Ngươi đúng là nhát gan!” Vương Viễn cười lạnh một tiếng, bảo: “Phật Tổ ta từ bi, chú trọng dùng Phật pháp để độ hóa người đời, sao ta có thể dễ dàng giết ngươi được chứ?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Âu Dương Khắc chấn động cả người, lập tức cảm thấy sau lưng ớn lạnh, vội vàng nói: “Bây giờ ngươi thả ta ra, thì ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Vất vả lắm mới bắt được ngươi, sao có thể tùy tiện thả ngươi ra được?” Nụ cười trên gương mặt Vương Viễn dần dần mất đạo đức.

“Lão Lê!”

Nói xong, Vương Viễn quay đầu hỏi Lê Sinh: “Còn Phong Hỏa Độc Yên Đạn không? Tặng cho ta mấy viên để chơi đi.”

“Còn!”

Lê Sinh mò mẫm lục lọi rồi lấy ra vài viên “Phong Hỏa Độc Yên Đạn” từ trong túi, rồi theo giọng nói mà ném tới chân Vương Viễn.

“Hê hê hê hê hê!”

Vương Viễn cười hê hê, duỗi tay trái tới banh miệng Âu Dương Khắc ra, tay phải nhặt một viên “Phong Hỏa Độc Yên Đạn” trên mặt đất rồi nhét vào trong miệng Âu Dương Khắc.

“Ọe...”

Thấy Vương Viễn nhét Độc Yên Đạn vào trong miệng mình, Âu Dương Khắc suýt nữa chết vì phát tởm.

Từ cách ăn mặc không khó để nhìn ra, Âu Dương Khắc là một công tử cực kỳ chú trọng mức sống, thậm chí ít nhiều còn hơi mắc bệnh sạch sẽ.

Phong Hỏa Độc Yên Đạn này là của ai? Của Lê Sinh!

Quần áo của cái mấy lão ăn mày này vốn cực kỳ bẩn, trên cơ thể còn tản ra mùi tanh hôi, mà cái túi trên người lại mấy trăm năm chưa được giặt.

Nhét thứ được lôi ra từ trong đó vào miệng, Âu Dương Khắc thật sự ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có.

Mà hành động kế tiếp của Vương Viễn mới khiến Âu Dương Khắc thực sự muốn sống không được muốn chết không xong.

Chỉ thấy Vương Viễn lấy bật lửa tay ra, rồi quơ trước mặt Âu Dương Khắc: “Tiểu Âu à, có biết đây là thứ gì không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận