Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 817: Nhược điểm của Khúc Linh Phong

Ba trăm lượng vàng đối với đại gia như Phi Vân Đạp Tuyết mà nói có lẽ không phải là tiền, nhưng đối với người chơi bình thường thì chính là một khoản lớn.

Mà chỉ mới ngây người một chút thời gian này thôi, Khúc Linh Phong đã lại ngưng tụ được một [Phách Không Chưởng] chụp về phía Phương Đông Chưa Tỏ.

Thanh máu của Phương Đông Chưa Tỏ đã biến đỏ, đương nhiên không gánh được một chiêu này.

"A di đà phật!"

Vương Viễn chợt quát một tiếng, trên người phát ra một luồng kim quang.

Chưởng lực Phách Không Chưởng của Khúc Linh Phong ở giữa không trung bất chợt rẽ ngoặt, vỗ thật mạnh lên người Vương Viễn.

"Rầm!"

Vương Viễn không hề động đậy, chưởng lực Phách Không Chưởng tiêu tán trong vô hình!

"Thiếu Lâm Kim Chung Tráo!"

Phương Đông Chưa Tỏ thấy Vương Viễn phát ra kim quang, lại không tổn thương một sợi tóc mà đỡ được một chưởng của Khúc Linh Phong, thì kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Vương Viễn không để ý tới sự kinh ngạc của Phương Đông Chưa Tỏ, đi từng bước về phía trước, tay phải đẩy mạnh về trước, một chưởng [Ngã Phật Từ Bi] mang theo chưởng lực hùng hậu cách không đánh thẳng tới ngực Khúc Linh Phong.

"Cừ thật! Đại Xuân, dạo này ngươi tiến bộ thần tốc đấy!"

Khúc Linh Phong thấy chưởng lực của Vương Viễn hùng hậu như thế thì thán phục một tiếng, hai tay đan vào nhau, chắn trước ngực.

"Duang!"

Chưởng lực của Vương Viễn đánh tới, Khúc Linh Phong bị một chưởng này đánh cho lảo đảo, lung lay lui về sau hai bước, quải trượng trong tay chống mạnh ra sau để làm điểm tựa.

"Ầm!"

Quải trượng quẹt ra một chuỗi dấu lửa, tạo ra một cái khe cực sâu trên mặt đất, lúc này Khúc Linh Phong mới đứng vững thân hình. Sau khi hít sâu một hơi, Khúc Linh Phong giơ ngón tay cái với Vương Viễn.

"Khúc tam thúc! Đắc tội rồi!"

Vương Viễn chắp tay với Khúc Linh Phong, đuổi theo lao tới, giao thủ với ông ta.

Tuy rằng Vương Viễn chỉ ở Ngưu Gia thôn có một ngày, nhưng ngày mà Vương Viễn ra khỏi thôn cũng từng qua thăm hỏi Khúc Linh Phong, cũng là ông ta tiễn đưa Vương Viễn ra khỏi thôn. Nếu không phải Khúc Linh Phong quyết tâm muốn giết ba người, Vương Viễn thật sự không muốn ra tay với ông ta.

Vương Viễn có nội công hùng hậu, lực vô cùng lớn, không chỉ có khí huyết và phòng ngự cao, mà phán định cũng rất mạnh. Thế nên khi hắn ra tay, dù chỉ là một người cũng có thể đối kháng với thế công của Khúc Linh Phong.

Phương Đông Chưa Tỏ và Bôi Mạc Đình không cần phòng ngự, áp lực tức thì giảm đi, thế công cũng bắt đầu trở nên sắc bén.

Nhưng dù sao Khúc Linh Phong cũng là đệ tử mạnh nhất trong đám môn hạ của Hoàng Dược Sư, võ công tu vi đều vượt xa ba người, cho dù là người què thì thực lực vẫn cường hãn như trước, lấy một địch ba mà không rơi vào thế hạ phong. Ba người Vương Viễn liên thủ, cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với Khúc Linh Phong.

Nhưng Khúc Linh Phong là BOSS cấp 90, máu đã là 1.000.000 điểm

Còn ba người Vương Viễn, cao nhất là Vương Viễn cũng chỉ mới có 12.000 máu, khí huyết của Bôi Mạc Đình còn chưa đến 6000, còn Phương Đông Chưa Tỏ đã sớm bị Khúc Linh Phong đánh thành máu tàn. Hơn nữa sức lực của ba người đã dần dần yếu đi, tiếp tục mài thế này, chắc chắn không kiếm được chỗ tốt!

"Tiếp tục như vậy không phải cách đâu!"

Sau khi Bôi Mạc Đình không cẩn thận ăn thêm một gậy của Khúc Linh Phong thì vội la lên: "Hai người chúng ta không đỡ được mấy chiêu nữa đâu, chúng ta chết chắc rồi. Một mình ngươi cũng không gánh nổi đâu... Chạy mau thôi."

"Chạy? Chạy đi đâu được?"

Phương Đông Chưa Tỏ nói: "Không thấy cửa đều bị đóng lại hết rồi sao!"

"Mẹ nó! Ngươi còn dám nói, còn không phải do ngươi hết sao! Cố tình kéo chúng ta xuống nước, có tin ta với Ngưu ca cùng nhau ném ngươi qua cho BOSS ăn hay không hả?"

Phương Đông Chưa Tỏ không nói lời nào thì còn đỡ, vừa nói xong, tình huống lập tức trở nên mất đoàn kết, Bôi Mạc Đình bắt đầu dùng ngôn ngữ công kích Phương Đông Chưa Tỏ.

"Ngưu ca, làm sao bây giờ?" Phương Đông Chưa Tỏ nhìn Vương Viễn.

Vừa rồi, trong lòng Phương Đông Chưa Tỏ còn có áy náy, nhưng hiện tại thì khác rồi. Bây giờ Phương Đông Chưa Tỏ có trả tiền... đã trở thành chủ thuê, đương nhiên muốn ép giá trị của Vương Viễn tới mức cao nhất.

"Ta cảm thấy là do ngươi chưa tìm đúng phương pháp để hoàn thành nhiệm vụ này!"

Vương Viễn phân tích: "Ngươi còn chưa tới cấp 50 đã nhận được nhiệm vụ này, có thể thấy nhiệm vụ này tất nhiên có thể hoàn thành ở cấp bậc này. Luận thực lực của chúng ta bây giờ chắc chắn không đánh bại được ông ta, nhưng ông ta chắc chắn còn có nhược điểm khác."

"Ý của ngươi là, còn có thủ đoạn khác?" Phương Đông Chưa Tỏ hỏi lại.

"Đúng vậy!"

Vương Viễn nói: "Hơn nữa, manh mối nhiệm vụ của Bôi Mạc Đình cũng ở nơi này. Hai người các ngươi đều chưa tới cấp 50, sao có thể cưỡng ép mở BOSS cấp 90 cơ chứ?"

"Rất có lý! Vậy nhược điểm của ông ta ở đâu?" Bôi Mạc Đình hỏi ngược lại.

Ngay từ đầu, mọi người đều nghĩ nhược điểm của Khúc Linh chính là bị què một chân, hành động bất tiện. Nhưng sự thật đã chứng minh, tên què này còn linh hoạt hơn người bình thường nhiều.

"Phụ thân, phụ thân!"

Trong lúc ba người đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên trong phòng bên sườn quán rượu, truyền ra một âm thanh non nớt.

"???"

Nghe thấy âm thanh non nớt kia, hai bên liếc nhìn nhau, đồng loạt dừng công kích.

Lúc này, một bé gái chừng ba bốn tuổi từ trong phòng phía sau quầy lảo đảo chạy ra, mang theo tiếng khóc nức nở chạy tới bên cạnh Khúc Linh Phong nói: "Phụ thân, con đói..."

"Hở..."

Ba người Vương Viễn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng lại nhìn về phía cô bé kia, trong nhất thời có chút không biết nên làm sao.

Tuy rằng đây chỉ là một trò chơi, nhưng ba người đều không phải biến thái, cũng không phải ma đầu giết người như ngóe. Cho dù là Vương Viễn làm người hèn mọn như vậy, cũng có giới hạn của bản thân.

Nhìn thấy cô bé thế kia, ba người làm sao nhẫn tâm ra tay cơ chứ.

Về phần Khúc Linh Phong, sau khi nhìn thấy cô bé kia chạy ra, toàn thân cũng chấn động, ban đầu còn là lão Khúc uy phong tứ phía, lập tức trở nên ôn hòa, ánh mắt nhìn ba người Vương Viễn cũng mang theo một chút khẩn cầu.

Rất hiển nhiên, Khúc Linh Phong còn không muốn đánh tiếp hơn ba người Vương Viễn.

"Này... Đây hẳn là cơ hội ngàn năm có một đấy!"

Phương Đông Chưa Tỏ hỏi Vương Viễn và Bôi Mạc Đình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận