Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 326: Nữ nhân rắn rết

Giọng nói của bà ta tuy rất thấp nhưng lại thanh thúy, từng câu từng chữ truyền vào trong tai mọi người, cực dễ nghe. Bà ta nói đến đây thì giọng nghẹn ngào, có hơi nức nở. Vô số anh hào bên trong Hạnh Tử Lâm cũng đồng thời cảm thấy khổ sở trong lòng.

"Lại bắt đầu kể khổ rồi đấy."

Vương Viễn bĩu môi xem thường, nếu không phải hắn biết bà cô này là ai thì cũng bị lừa gạt rồi.

Ngay sau đó, Mã phu nhân lại nói: "Sau khi tiểu nữ mai táng cho tiên phu xong, kiểm kê lại di vật thì phát hiện một bức thư được đóng sáp niêm phong cẩn thận và chặt chẽ trong chỗ mà tiên phu cất giữ quyền kinh. Ngoài bức thư viết thế này: Dư Nhược chết oan chết uổng, tin tức này lập tức giao cho những trưởng lão của bản bang cùng mở ra đọc, liên quan đến chuyện quan trọng, không được phép có gì sai sót."

Mã phu nhân nói đến đây, Hạnh Lâm một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được.

Bà ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Ta thấy tiên phu viết trịnh trọng, biết liên quan đến chuyện quan trọng nên phải đi cầu kiến bang chủ ngay rồi trình bức di thư này lên, may mắn bang chủ dẫn theo chư vị trưởng lão đến Giang Nam báo thù cho tiên phu, may mà như thế, nên bang chủ mới không thấy bức thư này."

Mọi người thấy nghe thấy giọng nói của bà ta có điểm khác thường, đã nói “may mắn”, còn nói “may mà”, thế là nhịn không được quay đầu nhìn Kiều Phong.

"Đậu xanh rau má!"

Vương Viễn thấy tầm mắt của mọi người không tự chủ được bị Mã phu nhân dẫn dắt đặt hết lên người Kiều Phong thì sửng sốt không thôi.

Nữ nhân này đúng là âm độc thật, hời hợt nói mấy câu đã bất tri bất giác khiến mũi dùi hướng về phía Kiều Phong.

Kiều Phong là nhân vật bực nào chứ, dĩ nhiên cũng ý thức được tâm tư của Mã phu nhân.

Dù nói thế nào, Mã Đại Nguyên cũng là Phó bang chủ Cái Bang, dù hắn ta có để lại di thư gì thì trước tiên cũng phải trình lên cho bang chủ Kiều Phong xem qua mới đúng. Nhưng Mã phu nhân lại tìm tới một đám người chẳng có quan hệ gì với Cái Bang, cho dù là Từ trưởng lão thì cũng là lão già đã ở ẩn mấy chục năm rồi.

Giờ phút này, trong bụng Mã phu nhân nghĩ gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Mã phu nhân nói: "Ta biết tin này liên quan đến chuyện lớn trong bang, bang chủ và chư vị trưởng lão không ở Lạc Dương, lúc này mới đến Trịnh Châu cầu kiến Từ trưởng lão, trình thư lên, mời ngài làm chủ. Chuyện về sau, mời Từ trưởng lão cho các vị biết."

Mã phu nhân vừa dứt lời, Từ trưởng lão ở bên cạnh đã ho khan vài tiếng, lôi một bức thư ra nói: "Lúc Mã phu nhân giao bức thư này cho ta, dấu sáp niêm phong vẫn còn chắc ở đó, Đan huynh có thể làm chứng!"

"Đúng vậy! Lúc ấy ta đang ở Trịnh Châu, làm khách nhà lão Từ!" Đan Chính chắc chắn nói.

"Lá thư này có liên quan đến một thảm án Nhạn Môn Quan cách đây ba mươi năm trước!" Từ trưởng lão thở dài nói: "Việc này cực kỳ quan trọng, đủ để ảnh hưởng đến số kiếp của Cái Bang chúng ta cùng với tính mệnh và thanh danh của một vị anh hùng hào kiệt, cho nên ta mới mời các vị nhân sĩ có tiếng trong võ lâm đến đây làm chứng."

"Nhạn… Nhạn Môn Quan?" Triệu Tiền Tôn đứng cách đó không xa nghe được ba chữ này thì đột nhiên biến sắc.

"Đại sư Trí Quang, chuyện ở Nhạn Quan Môn năm đó ngươi cũng có mặt, xin ngươi đến nói lại chút."

Nói đến đây, Từ trưởng lão quay đầu lại, nhìn về phía lão tăng mặc áo cà sa màu xám, mặt vuông tai lớn, tướng mạo uy nghiêm.

"Nhạn Môn Quan…"

Hòa thượng Trí Quang nghe vậy thì vẻ mặt cực kỳ phức tạp, rồi kể lại câu chuyện, y xì đúc chuyện mà Huyền Từ nói với Vương Viễn.

Câu chuyện vốn rất dài, ít nhất phải mất hai chương, ta sẽ không chép lại để lừa gạt tiền đâu, mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng biết là chuyện gì xảy ra, không nằm ngoài chuyện cao thủ Trung Nguyên phục kích Tiêu Viễn Sơn ở Nhạn Môn Quan. Tiêu Viễn Sơn nhảy xuống núi, bỏ lại một đứa bé, đứa bé kia được cao thủ Trung Nguyên mang về, cho một đôi vợ chồng dưới chân núi Thiếu Thất nhận nuôi.

"Cho nên… đôi vợ chồng kia là?"

Nghe nói đến đó, Kiều Phong vẫn luôn tỉnh táo và bình tĩnh lập tức kích động, run giọng hỏi.

"Đúng vậy!" Trí Quang thản nhiên nói: "Ngươi đã đoán đúng, ta cũng không cần giấu diếm nữa, nông dân kia họ Kiều, tên là Tam Hòe."

Trí Quang nói đến đây là vô cùng rõ ràng rồi, người ở trong sân, bất kể là đệ tử Cái Bang hay nhân sĩ giang hồ khác cũng xôn xao hết cả lên.

Ngay cả người chơi đến cho vui cửa vui nhà cũng ngạc nhiên không thôi.

"Mẹ kiếp, đây là tin tức lớn đó." Mario kích động hỏi Vương Viễn: "Sao ngươi không có chút phản ứng gì vậy?"

"…"

Vương Viễn liếc mắt nhìn Mario không nói gì. Ngạc nhiên ấy hả, ông đây đã biết chuyện này từ trước rồi.

Mã phu nhân thấy mọi người xôn xao nghị luận thì biết thời cơ đã đến, bà ta tiếp lời: "Tiên phu bất hạnh qua đời, rốt cuộc là do người phương nào ra tay hạ độc, lúc này tất nhiên rất khó khẳng định. Nhưng tiên sinh bình sinh không gây thù chuốc oán gì trên giang hồ, thiếp thân thực sự nghĩ không ra vì sao có người muốn lấy mạng ông ấy. Chắc là do tiên phu nắm giữ việc gì đó quan trọng rồi, người khác sợ ông ấy tiết lộ, làm hỏng mất việc lớn nên mới muốn giết người diệt khẩu…"

Mã phu nhân không hề chỉ mặt gọi tên, nhưng nói bóng nói gió rõ ràng như vậy, chỉ kém không chỉ thẳng vào mặt Kiều Phong nói y là hung thủ giết người mà thôi.

"Không phải! Ngươi nói hươu nói vượn!"

Kiều Phong vừa phản ứng lại tin tức mình là người Khiết Đan, lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi nói xằng nói bậy vu oan giáng họa cho ta. Ta đường đường là người Hán, sao lại là Khiết Đan bị người Hồ bắt làm nô lệ được? Ta và Mã đại ca không thù không oán, sao ta lại đi làm hại hắn ta?"

"Kiều Phong! Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, chuyện đã tới nước này rồi sao ngươi còn chưa nhận tội?"

Đan Chính trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Kiều Phong với ánh mắt lăng lệ, quát thật to.

Lúc tên này đang nói chuyện đệ tử Cái Bang “Ăn Mày Tán Gái” sau lưng Bạch Thế Kích đột nhiên vẫy vẫy tay với người xung quanh: "Bao vây lại đi, đừng để y chạy!"

Không thể không nói, Ăn Mày Tán Gái đúng là không biết tự lượng sức mình. Kiều Phong có tu vi như thế nào chứ, có mấy chục người mà muốn bao vây y hả, chẳng biết trong đầu đang suy nghĩ gì nữa? Chắc có nhiều NPC cấp cao ở đây nên không sợ hãi gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận