Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 417: Cửu Âm Chân Kinh

“Tìm người? Ai?” Hoàng Dược Sư nhướn mày, lạnh lùng hỏi.

“Chu Bá Thông!” Vương Viễn đáp: “Không phải ông ta ở chỗ của ngươi sao? Có người nhờ ta tới đưa ông ta ra ngoài.”

“Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông sao?” Vương Viễn vừa nói ra lời này, Hồng Thất Công và Âu Dương Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt Âu Dương Phong còn lóe lên một tia tham lam.

“Không ngờ hắn ta nhiều năm như vậy không bước chân vào giang hồ, hóa ra ở trốn ở chỗ của ngươi!” Hồng Thất Công có chút đăm chiêu.

“Lẽ nào Dược huynh thèm khát [Cửu Âm Chân Kinh] mà Vương đạo trưởng để lại cho hắn?” Âu Dương Phong cười lạnh và hỏi.

“[Cửu Âm Chân Kinh]???”

Nghe được lời của Âu Dương Phong, mấy người Vương Viễn không hẹn mà cùng đứng bật dậy, trên gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

[Cửu Âm Chân Kinh], mọi người có thể khá xa lạ với những võ học khác trong giang hồ, nhưng [Cửu Âm Chân Kinh] lại như sấm bên tai, ngay cả loại người mới bắt đầu như Tống Dương cũng đã từng nghe thấy.

Không có biện pháp, danh tiếng của [Cửu Âm Chân Kinh] này quá lớn, là võ học giang hồ được nhà phát hành tuyên truyền. Cái gọi là Hoa Sơn Luận Kiếm, cũng là để tranh đoạt bản kỳ thư này.

Điều khiến Vương Viễn không ngờ tới được, đó là vô danh tiểu tốt như Chu Bá Thông này, lại có một quyển Tuyệt Học như vậy trong tay.

Anh Cô ẩn cư mười mấy năm là để cứu Chu Bá Thông, có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người không tầm thường. Bảo sao người phụ nữ này thậm chí không coi thiên hạ ngũ tuyệt ra gì.

Băng Hỏa Độc Long và người chơi áo trắng kia nhìn Âu Dương Phong rồi lại nhìn Vương Viễn, không nhịn được mà thầm nghĩ: “Lẽ nào hòa thượng này nhận được nhiệm vụ về [Cửu Âm Chân Kinh]?”

Thế nhưng nghe được nhiệm vụ của Vương Viễn là cứu Chu Bá Thông, hai người ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm.

Băng Hỏa Độc Long đã từng tự mình trải nghiệm thực lực của Vương Viễn. Vừa rồi Vương Viễn một mình đấu với Âu Dương Phong, người chơi áo trắng kia lại cũng được chứng kiến tận mắt. Hai người cũng đã có chút hiểu biết về thực lực của hắn. Ban đầu nhiệm vụ này chỉ thị là nhiệm vụ hai chiều của hai người Băng Hỏa Độc Long. Nếu tiểu tử này ngáng một chân, là bên thứ ba chen chân vào, thì e rằng nhiệm vụ này sẽ có chút phiền phức.

“Ha ha!”

Hoàng Dược Sư không hề để ý đến lời nói mang theo sự châm chích đó của Âu Dương Phong, mà lại trừng mắt nhìn Vương Viễn rồi nói: “Chu Bá Thông đang ở chỗ của ta, nhưng người này rất quan trọng, sao có thể để ngươi nói muốn dẫn đi thì có thể dẫn đi được? Cút!”

Mẹ nó, Hoàng Dược Sư này cầm tinh con chó sao, nói trở mặt là trở mặt.

“Ê, đại thúc! Làm việc đừng tuyệt tình như vậy chứ!” Vương Viễn cạn lời đáp: “Ít nhất cũng phải ra điều kiện đi chứ! Ngươi giam cầm trái phép, có tin ta tố cáo ngươi hay không, ta có bạn làm việc ở Lục Phiến Môn đấy nhé.”

“Điều kiện?”

Hoàng Dược Sư nhìn Vương Viễn từ trên xuống dưới rồi nói: “Cũng không phải không có!”

Nói xong, Hoàng Dược Sư quay đầu hỏi Hồng Thất Công và Âu Dương Phong: “Ý của hai vị thế nào?”

“Ta không có ý kiến!” Hồng Thất Công khoát tay đáp: “Hai người cũng là thi, thêm mấy người cũng là thi, đông người thì náo nhiệt.”

“Ta càng không có ý kiến hơn.”

Âu Dương Phong nhìn chằm chằm vào Vương Viễn, lạnh lùng bảo: “Nhưng quyền cước không có mắt, có thương vong là việc không thể tránh được, Ngưu thiếu hiệp sẽ không để ý chứ!”

“???”

Ba người nói chuyện một hồi, khiến cho Vương Viễn mờ mịt đầu óc.

Ba người Vương Viễn với ba gương mặt ngơ ngác, còn hai người Băng Hỏa Độc Long thì nước mắt cũng sắp chảy xuống.

Còn mẹ nó thế này nữa sao? Rõ ràng là nhiệm vụ của hai người, sao đột nhiên lại miễn cưỡng nhét thêm người vào?

Nếu là hai cô nương cũng thôi đi, người chơi nữ và tài xế nữ là từ ngữ cùng một tính chất, tới vài ba người cũng không sợ, nhưng nhét thêm Vương Viễn vào, vậy còn được nữa sao? Việc này vốn dĩ tương đương với ép buộc nâng cấp độ khó của nhiệm vụ.

“Đã xảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vương Viễn buồn bực hỏi.

“Ầy…” Nhắc đến việc này, Hoàng Dược Sư lại thở dài một tiếng, sau đó giao nhiệm vụ cho Vương Viễn.

Nhìn thấy nhắc nhở của nhiệm vụ, đầu óc của ba người Vương Viễn đang mờ mịt cũng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

Trong bối cảnh câu chuyện của trò chơi, đây vốn là một nhiệm vụ luận võ kén rể, nhưng con gái của Hoàng Dược Sư lại bị một tên ngốc bế đi rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi luận võ.

Phần thưởng cũng rất phổ biến và dễ hiểu, chiến thắng cuộc thi, Hoàng Dược Sư sẽ đồng ý một chuyện với người chiến thắng.

Loại chuyện hứa hẹn này ở trên người bình thường chính là cái rắm, cùng lắm thì làm một tên ác ôn đi mượn tiền. Nhưng trên người những cao thủ như Hoàng Dược Sư thì lại chính là một lời hứa hẹn hấp dẫn. Với bản lĩnh và địa vị của ông ta, còn không phải là muốn gì được nấy sao, phần thưởng này cũng không thể nói là không phong phú.

Vương Viễn cũng có chút ngưỡng mộ hai người Băng Hỏa Độc Long, có sư phụ là thiên hạ ngũ tuyệt thật tốt, vậy mà lại có thể nhận được loại nhiệm vụ có tính giá trị cực cao như vậy.

“Ba người các ngươi tính là một nhóm!” Hoàng Dược Sư chỉ vào Vương Viễn và nói: “Tổng cộng có ba trận đấu, mỗi lần lên sân một người, đội có tích phân lớn nhất sẽ giành chiến thắng!”

“Có chút thú vị!”

Nghe được quy tắc thi đấu, trong lòng hai người Băng Hỏa Độc Long thầm vui vẻ.

Nếu nhiệm vụ là thi đấu, vậy hạng mục thi đấu chắc chắn sẽ liên quan đến tu vi võ học. Nếu để một mình Vương Viễn lên, hy vọng thắng được của mọi người sẽ vô cùng xa vời. Nhưng nếu để hai cô gái này cùng tham gia vào, vậy tỷ lệ chiến thắng của mọi người sẽ lớn hơn rất nhiều.

“Ta có một đề nghị ngu muội thế này!”

Lúc này, Âu Dương Phong đột nhiên đứng ra.

“Mời Âu Dương huynh cứ nói!” Hoàng Dược Sư tỏ ý Âu Dương Phong có rắm thì phóng đi.

Âu Dương Phong nhìn thoáng qua Vương Viễn rồi cười bảo: “Tu vi của mấy vị vãn bối này còn thấp, ra tay không biết nặng nhẹ, Lâm Phong và vị hiền điệt này là đồ nhi của ta và lão Cái Bang, người nào cũng không thể bị thương, cho nên ta cảm thấy nên đấu văn đi thì hơn.”

Đệ tử của Âu Dương Phong tên là Ngọc Thụ Lâm Phong, cái tên này thật sự quá mức tự luyến. Tự kỷ và yêu bản thân như vậy, đáng lý ra nên làm đồ đệ của Hoàng Dược Sư mới đúng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận