Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 890: Manh mối của thuốc giải.

“Sao vậy?”

Nghe thấy lời nói của Vương Viễn, Đông Phương Bất Bại khẽ nhướng mày, nói: “Không phải ngươi giới thiệu bạn trai cho Nhậm Doanh Doanh sao? Xin thuốc giải thì có gì là khó chứ?”

“Tỷ tỷ có biết Bôi Mạc Đình không?” Vương Viễn hỏi.

“Biết! Tên nhãi đó rất khá!” Nhắc tới Bôi Mạc Đình, Đông Phương Bất Bại lộ rõ sự tự hào.

“Nhậm Ngã Hành bị Bôi Mạc Đình “làm thịt” cách đây không lâu, thật ra là có ta giúp.” Vương Viễn nói với vẻ ngượng ngùng.

“Thì ra là thế!”

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn Vương Viễn, sau đó nói: “Khó trách ngươi lại chạy đến đây tìm ta mà không phải đi tìm Nhậm Doanh Doanh.”

“Ừ…”

Vương Viễn nói: “Dù sao Nhậm Ngã Hành cũng coi như là kẻ thù của tỷ…”

“Lão ta không phải là kẻ thù của ta!” Đông Phương Bất Bại nói: “Chỉ là do tính tình của Nhậm Ngã Hành vô cùng thô bạo, ta đưa lão ta tới hắc lao dưới đáy Tây Hồ để dưỡng lão thôi. Có điều ngươi “giải quyết” lão ta cũng coi như đã giúp ta giải quyết một tâm bệnh, một khi đã như vậy, ta sẽ nói cho ngươi một manh mối.”

“Cảm ơn Đông Phương tỷ tỷ!” Vương Viễn cảm động cực kỳ.

Có một nói một, Đông Phương Bất Bại đúng là một người bạn tốt.

“Bên trong Tam Thi Não Thần Đan là trứng của cổ trùng, ở Trung Nguyên chúng ta không có thứ này!” Đông Phương Bất Bại giải thích: “Thế nên độc Tam Thi Não Thần Đan và thuốc giải của nó đều do Ngũ Độc Giáo ở Nam Hoang luyện chế. Nếu ngươi cần thuốc giải, cứ việc tới Ngũ Độc Giáo là được.”

“Ngũ Độc giáo…”

Vương Viễn gật đầu.

Trong trò chơi này chỉ có một môn phái chơi cổ, Tam Thi Não Thần Đan lại được chế tạo từ trứng của cổ trùng, có liên quan đến Ngũ Độc Giáo cũng là một chuyện rất bình thường.

“Thứ này chắc không dễ luyện chế đâu nhỉ.” Vương Viễn suy nghĩ một lát, sau đó hỏi.

Lúc trước Đông Phương Bất Bại đã nói, người bình thường không xứng ăn Tam Thi Não Thần Đan.

“Vô cùng quý giá! Hơn nữa nó còn là bí dược độc môn của Nhật Nguyệt Thần Giáo!”

Đông Phương Bất Bại nói.

“Ta biết ngay mà!”

Nghe thấy Đông Phương Bất Bại nói vậy, Vương Viễn không khỏi bĩu môi.

Bí dược của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chắc chắn là có bản quyền, hơn nữa chế tạo cũng khó, sao có thể xin thuốc giải một cách tùy tiện được, may là mình lắm miệng hỏi một câu, nếu không cũng lại toi công đi một chuyến.

“Vậy ta phải làm thế nào để bọn họ cho ta thuốc giải?” Vương Viễn nói với vẻ cực kỳ đáng thương: “Đông Phương tỷ tỷ, tỷ nhìn ta đi… Có phải…”

“Ha ha!”

Đông Phương Bất Bại cười ha ha nói: “Ngươi giết Nhậm Ngã Hành, giúp ta trừ khử một tâm bệnh, vốn nên thưởng cho ngươi thứ gì đó… Một khi đã như vậy, ngươi cầm cái này đi!”

Dứt lời, Đông Phương Bất Bại lấy ra một chiếc khăn tay hồng nhạt từ trong lồng ngực, đưa cho Vương Viễn, nói: “Ngũ Độc Giáo đã quy thuận Nhật Nguyệt Thần Giáo từ lâu, chiếc khăn tay này là mệnh lệnh của ta, thấy khăn tay là như nhìn thấy ta!”

[Khăn thêu hoa của Đông Phương Bất Bại]

Phân loại: Vật phẩm sưu tầm.

Cấp bậc: Không.

Công năng: Hiệu lệnh quần hùng dưới trướng Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Số lần sử dụng: 1/1

Bối cảnh vật phẩm: Chiếc khăn tay do chính tay Đông Phương Bất Bại thêu, có giá trị sưu tầm.

Cầm chiếc khăn tay, Vương Viễn đặt nó ở dưới mũi rồi ngửi ngửi, thơm cực kỳ…

“Cảm ơn tỷ tỷ! Ta đi tìm thuốc giải ngay đây!”

Sau khi cất chiếc khăn tay, Vương Viễn thi lễ với Đông Phương Bất Bại, sau đó mang theo Phi Vân Đạp Tuyết rời khỏi nhà đá, đi thẳng tới bên dưới Hắc Mộc Nhai.

Lại là một chuyến tàu xe mệt nhọc, đám Vương Viễn đi tới phái Ngũ Độc ở Nam Hoang.

Nam Hoang là một nơi khiến Vương Viễn cảm thấy vô cùng đau khổ. Tuy rằng cái nơi chết tiệt này không có một chút chính nghĩa nào, nhưng cao thủ nhiều như mây, cái gì mà Yến Long Uyên, tứ đại ác nhân, người nào người nấy đều có thực lực cao cường, khiến hắn cực kỳ chật vật.

Bây giờ trở về chốn cũ, Vương Viễn cảm khái không thôi.

Phái Ngũ Độc còn có tên là Ngũ Tiên Giáo, nằm ở bên ngoài thành Đại Lý, tuy không thuộc một trong chín đại môn phái, nhưng bởi vì thuộc tính độc vô cùng mạnh mẽ, nó được xưng là môn phái thứ mười. Ở Nam Hoang, Ngũ Độc Giáo cũng coi như vô cùng hưng thịnh. Giáo chủ Ngũ Độc Giáo - Lam Ma Chân Nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi, một thân độc công xuất thần nhập hóa.

Từ xe ngựa ở cổng dịch trạm đi thẳng tới Ngũ Tiên Giáo, Nhất Mộng Như Thị nhận được tin của Vương Viễn đã đứng chờ ở cửa từ lâu.

“Oa, hai người các ngươi đi đâu chơi đó? Sao trên mặt ngươi lại có… Son môi vậy? Của ai thế?”

Nhìn thấy Vương Viễn, Nhất Mộng Như Thị phấn khởi cực kỳ, xem ra ở Nam Hoang này, cô ta vô cùng cô đơn lạnh lẽo.

“Chúng ta tới Hắc Mộc Nhai, trên mặt là phấn má chứ không phải son môi, Đông Phương Bất Bại…”

Vương Viễn trả lời xong, thấy Nhất Mộng Như Thị vẫn còn mười vạn câu hỏi vì sao, hắn bèn vội vàng nói sang chuyện khác: “Lam Ma Chân Nhân ở đâu? Mau dẫn ta đi!”

“Chân nhân ngài ấy đang bế quan!”

Câu trả lời của Nhất Mộng Như Thị khiến trái tim của Vương Viễn trở nên lạnh lẽo.

“Gì cơ? Bế quan từ lúc nào vậy?” Vương Viễn buồn bực không thôi

“Ngay ngày hôm qua…” Nhất Mộng Như Thị nói.

“Má nó, cố tình à!” Vương Viễn tức giận nói: “Ta tới tìm thuốc giải, chưởng môn lại bế quan, đúng là cái phái rách nát…”

“Ngươi tìm ngài ấy làm gì?” Nhất Mộng Như Thị tò mò hỏi.

“Làm thuốc giải!” Vương Viễn kể sơ qua chuyện Tam Thi Não Thần Đan cho cô ta nghe.

“Chân nhân không có ở đây, nhưng con gái của ngài ấy là Lam Phượng Hoàng lại ở đây mà.” Nhất Mộng Như Thị nói: “Lam Phượng Hoàng giỏi về nuôi cổ, cổ thuật còn cao cường hơn Lam Ma Chân Nhân, chắc chắn là cũng chế tạo được Tam Thi Não Thần Đan!”

“Thật không? Mau mang ta đi gặp nàng ta!” Nghe Nhất Mộng Như Thị nói xong, tâm Vương Viễn vốn đã như tro tàn, bây giờ lại một lần nữa bốc cháy lên hy vọng.

Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết đi theo Nhất Mộng Như Thị đi thẳng tới chỗ của Lam Phượng Hoàng.

Lam Phượng Hoàng là một cô nương rất xinh đẹp, hơn nữa mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa sự quyến rũ đặc biệt, quả thật là câu hồn đoạt phách, cũng may định lực của Vương Viễn đủ cao, do đó mới không bị xấu mặt.

Vương Viễn đi thẳng vào vấn đề, hắn kể đại khái mọi chuyện.

Lam Phượng Hoàng không chút suy nghĩ chỉ nói với Vương Viễn ba chữ: “Không muốn làm!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận