Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 386: Nhớ kỹ, chúng ta là Một Đám Ô Hợp

“Các người là ai? Ai cho các người qua đây?”

Lúc này, người của bang Thánh Long cũng chú ý đến mấy người Vương Viễn đang đi tới đây, một đệ tử Hoa Sơn dẫn đầu chỉ vào lá cờ bên cạnh, hỏi với vẻ mặt bất thiện.

“...”

Vương Viễn nhìn đệ tử Hoa Sơn đó từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Tại sao bọn ta không thể tới đây?”

“Phí lời! Không nhìn thấy cờ sao?” Đệ tử Hoa Sơn đó dữ tợn đáp: “Đây là địa bàn của bang Thánh Long, đám người không phận sự dám tiến vào sẽ giết chết không tha!”

Cùng lúc nói xong, đệ tử Hoa Sơn đó duỗi trường kiếm ra, nhắm ngay vào cổ họng Vương Viễn.

Những người khác trong bang Thánh Long thấy thế cũng đều thoát chiến, cầm binh khí tới bao vây.

“Là bang Thánh Long, vậy không sai đâu!” Vương Viễn lẩm bẩm một câu: “Nhớ kỹ, chúng ta là Một Đám Ô Hợp!”

Nói xong, Vương Viễn duỗi tay tóm lấy cổ họng của đệ tử Hoa Sơn kia, dùng sức bóp một cái.

“Rắc!” một tiếng, đệ tử Hoa Sơn tệ liệt ngay tại chỗ trên đất.

“???!!!”

Thấy Vương Viễn một lời không vừa ý là ra tay giết người, tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả người chơi bang Thánh Long đều sững sờ.

Từ sau khi đệ tử Hoa Sơn kia tự giới thiệu xong, Vương Viễn mới giết người, không khó để nhìn ra hắn ra tay rất có mục đích. Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, ở Yến Kinh mà lại dám công khai đối phó với bang Thánh Long?

“Đậu xanh! Ngươi là muốn tự tìm đường chết!”

Người chơi bang Thánh Long hoành hành ở Yến Kinh lâu như vậy đã sớm thành thói quen, làm sao có thể chịu được có người dám chống đối lại mình. Sau khi lấy lại bình tĩnh, người chơi bang Thánh Long lập tức giơ vũ khí trong tay rồi xông tới.

Dù sao cũng là cao thủ của bang phái lớn, chiến đấu trong loại tình huống này vẫn không quên kéo lại trận hình. Xông lên trước nhất là những người chơi Thiếu Lâm và Cái Bang, môn phái tạo sát thương như Hoa Sơn ở phía sau, tấn công đường xa như Đường Môn và Ngũ Độc thì xếp cuối cùng để bắn tên yểm trợ.

“Vút vút vút vút!!”

Mũi tên phát sau mà đến trước bay thẳng về phía mấy người Vương Viễn.

Đối mặt với mũi tên bay tới, vẻ mặt của đám người Bôi Mạc Đình lạnh lùng, không hề có chút vẻ bối rối nào.

Lúc này chỉ thấy Vương Viễn mỉm cười, chắp hai tay thành hình chữ thập, sử dụng [Kim Cương Bài Tháp].

“Keng keng keng keng!”

Cùng với một tia sáng vàng tản ra, toàn bộ ám khí và mũi tên đều bị Vương Viễn hút lên người mình, nhưng hắn lại lông tóc vô thương.

“Đây... đây là tình huống gì vậy?”

Thấy công kích của mình đều bị hút qua đó, tròng mắt của đám người bang Thánh Long đều sắp phi thẳng ra ngoài.

Kỹ năng Trào Phúng cũng không hiếm thấy trong trò chơi, nhưng chỉ giới hạn trong trò chơi giả tưởng phương Tây. Còn [Đại Võ Tiên] là võ hiệp phương Đông, Tanker phòng ngự và tấn công đều phụ thuộc vào võ học và thao tác để ngăn chặn và đón đỡ. Đây mẹ nó trực tiếp hút toàn bộ công kích qua, cũng thật quá đểu giả. Càng vô liêm sỉ hơn chính là đại hòa thượng này chịu một làn sóng tấn công nhưng lại lông tóc vô thương, thật sự là quỷ dị đến cực điểm.

Kinh ngạc hoàn kinh ngạc, đám người Bang Thánh Long cũng không nhàn rỗi. Trong lúc ngây người, đệ tử Cái Bang và Thiếu Lâm ở hàng trước đã xông đến cách Vương Viễn không xa.

“Vù vù vù vù!”

Thế nhưng không đợi bọn họ kéo lại trận hình phòng thủ, Nhất Mộng Như Thị ở phía sau Vương Viễn đã thuận tay vung một cái, một loạt châm độc màu xanh phi thẳng tới trước mặt.

[Thanh Tự Cửu Đả]!

Không giống với các loại vũ khí đường xa như mũi tên, độc châm thân là ám khí có tính ẩn nấp cao nhất, vẫn luôn cực kỳ khó tránh và đón đỡ, huống chi Nhất Mộng Như Thị giơ tay đã phóng tận chín cây châm...

Tấn công quần thể vẫn luôn không quan tâm đến trúng mục tiêu hay không, dù sao thì phóng một đám châm độc kiểu gì mà chẳng có người trúng chiêu.

Hai bên cách nhau chỉ vài mét, ném một đám châm ở khoảng cách gần như vậy, trên cơ bản giống như kề nòng súng vào đầu rồi bóp cò, không bắn trúng phát đạn nào thì thật lãng phí.

“Phập phập phập phập!”

Hàng phía trước của Bang Thánh Long lập tức đồng loạt biến thành màu xanh, lực phòng thủ giảm xuống ba mươi phần trăm.

“Nhị Xuân! Lên!”

Cùng lúc đó, Độc Cô Tiểu Linh cũng đúng lúc ra lệnh cho con rối của mình.

Con rối đó cúi đầu, đâm về phía hàng đầu của bang Thánh Long.

“Rầm một tiếng!”

Trận hình phòng thủ ở hàng đầu bị con rối của Độc Cô Tiểu Linh phá vỡ.

Đám người bang Thánh Long ở hàng sau còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, thì một bóng người màu đỏ đã lướt tới như đám mây hồng.

“Không ổn, mau ngăn chặn ả đàn bà kia lại!”

Thấy Bôi Mạc Đình lướt tới, đám kiếm khách và đao khách của bang Thánh Long đều giơ vũ khí lên, vừa hô hào vừa chém về phía Bôi Mạc Đình.

“Ả đàn bà?”

Đôi mắt Bôi Mạc Đình híp lại, sắc mặt soạt một cái lập tức biến thành màu đen. Sau đó dốc toàn lực sử dụng bảy mươi hai đường [Tịch Tà Kiếm Pháp], trường kiếm trong tay như điện, đâm thẳng vào những tên mù không có mắt ở bang Thánh Long kia.

[Tịch Tà Kiếm Pháp] nổi tiếng quỷ dị và kỳ lạ, điều quan trọng hơn cả rằng đây là một môn tuyệt học được cộng thêm thân pháp, hơn nữa thuộc tính thân pháp được cộng thêm của môn võ học này chính là né tránh.

Chỉ thấy Bôi Mạc Đình lắc mông, nghiêng người, hành động như nhảy múa, tiến lùi như ma quỷ, hồng y trên người tung bay, tránh công kích của người chơi bang Thánh Long một cách hoàn mỹ. Đồng thời trường kiếm trong tay cũng như rắn phun độc, vươn tới các loại góc độ khó mà tin được, đâm thẳng vào chỗ yếu hại của đối thủ.

Kiếm khách vốn dĩ là tấn công chính, Bôi Mạc Đình có tuyệt học bên người, sát thương cũng không kém Vương Viễn bao nhiêu, lại thêm nội công độc môn [Dương Sát Công] của Nhật Nguyệt Thần Giáo, lại càng khiến y tăng thêm một bậc về phương diện tấn công chính. Lại thêm thuộc tính sát thương chí mạng của kiếm khách, bang Thánh Long vốn dĩ không có cửa.

Tay giơ lên kiếm hạ xuống là người ra đi, trong phút chốc đã có năm người chết dưới kiếm của Bôi Mạc Đình.

“Lão đại, làm sao bây giờ?” Thấy Bôi Mạc Đình sắc bén như vậy, đệ tử Đường Môn và đệ tử Ngũ Độc của bang Thánh Long xếp hàng sau đều nhìn về phía đệ tử Đường Môn dẫn đầu tên là Đôn Ki-hô-tê kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận