Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 569: Trợ giúp của Vương Viễn

Hai tay của Song Đầu Ma Viên đập xuống đất, lại nhào về phía trước, ý định muốn giết chết Non Sông Gấm Vóc.

Ngay lúc này, hai sợi xích sắt từ phía sau Song Đầu Ma Viên bay tới, quấn lấy hai tay của nó. Đồng thời một cây giáo và một cây trường côn lớn duỗi tới theo đường chéo, giao nhau một trận.

"Kịch!"

Xích sắt bị kéo căng, Song Đầu Ma Viên đánh lên hai thanh binh khí dài, cuối cùng lại bị cản trở.

[Thiên Viên Địa Phương]!

[Đại Uy Tam Trọng Kính]!

Cùng lúc đó hai bên trái phải xuất hiện hai thân ảnh xông ra. Bên trái vỗ một chưởng lên ngực Song Đầu Ma Viên, bên phải đập một kiếm vào sau gáy Song Đầu Ma Viên.

-1475

-3214

Sát thương của hai người nảy lên, Song Đầu Ma Viên bị đánh gào khóc kêu loạn.

"Vút! Vút! Vút!"

Mấy mũi tên lam u ám bay tới, lần lượt cắm vào mắt và miệng trên đầu Song Đầu Ma Viên.

"Xèo..."

Vẻ mặt Song Đầu Ma Viên xanh lè, trên người xuất hiện thêm trạng thái trúng độc.

"Cái đệt!?"

Thấy một cảnh như vậy, lúc này Vương Viễn nhướng mày.

Mẹ nó, mấy cái tên không rõ nguồn gốc này rốt cuộc có lai lịch gì?

Vốn Vương Viễn còn tưởng rằng đây là một đám người chơi đi ngang qua muốn cướp BOSS. Tuy ngay từ đầu Vương Viễn cũng biết đám người này dám lăn lộn ở khu quái cấp 60, năng lực đương nhiên sẽ không yếu. Nhưng hắn lại không hề ngờ tới đám người kia vậy mà có thể mạnh tới mức độ này.

Phải biết rằng, Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công mà cứng rắn đỡ một chưởng của Song Đầu Ma Viên, cũng phải rơi mất gần một nghìn máu. Thế nhưng tên đệ tử Võ Đang vừa mới trúng một đòn của Song Đầu Ma Viên kia, lại chỉ bị đánh bay ra ngoài, không bị tổn thương thật sự.

Tuy nói công pháp phái Võ Đang giỏi về chống đỡ, mượn lực đả lực. Nhưng có thể làm được đến trình độ này cũng đủ cho thấy một thân tu vi của người này cực kỳ bất phàm, không hề kém hơn tên đệ tử Hoa Sơn mới vừa bị hắn bẫy chết kia.

Còn đệ tử Ma Giáo tay trái cầm lưỡi hái, tay phải cầm loan đao cùng với người chơi Thiếu Lâm - Huyền Sách cầm trường thương, côn bổng trong tay lại phối hợp cực kỳ hoàn hảo, dễ dàng khống chế Song Đầu Ma Viên tại chỗ.

Thao tác của đệ tử Cái Bang và đệ tử Cổ Mộ không có nhiều kĩ xảo, nhưng lực sát thương cũng có chút mạnh, chỉ trong một hiệp đã đánh rơi gần năm nghìn máu của Song Đầu Ma Viên.

Khiến cho Vương Viễn cảm thấy kinh ngạc là người chơi tầm xa ẩn nấp trong bóng tối kia.

Tuy nói bắn tỉa tầm xa trong trò chơi có sự hỗ trợ của hệ thống, nhưng hệ thống cũng chỉ hỗ trợ người chơi bắn trúng mục tiêu mà thôi. Còn về phần bắn trúng chỗ nào thì phải dựa vào kĩ thuật cá nhân của người chơi.

Mới vừa rồi Song Đầu Ma Viên giãy dụa giằng co, đầu khua khắng lung tung, cộng thêm khoảng cách xa như vậy, mà người chơi viễn trình kia vẫn có thể chính xác không lệch một li bắn trúng tên vào mắt và miệng, có thể thấy được khả năng bắn cung của người này vô cùng cao.

Người chơi trong trò chơi không ít, có đủ điều kiện để xưng là cao thủ tuyệt đỉnh, tuyệt đối là đã ít lại càng ít, trong vạn người chưa chắc có một.

Những người trước mắt này, tùy tiện chọn ra một người, đều là cao thủ tuyệt đỉnh, đặt vào trong bất kì bang hội nào đều sẽ trở thành sự tồn tại nòng cốt, lúc này lại cùng lúc xuất hiện tám chín người cấp bậc cao thủ, quả thật là vô cùng quỷ dị.



Đám người Non Sông Gấm Vóc có khống chế, có đỡ đòn, có tấn công tầm xa, có sát thương chính, phối hợp phải gọi là vô cùng hoàn mỹ không chê vào đâu được, chỉ thấy bọn họ chen nhau xông lên, trong lúc tiến lùi vậy mà lại khống chế chặt chẽ Song Đầu Ma Viên.

Một thân cậy mạnh của Song Đầu Ma Viên không có chỗ phát huy, dưới sự khống chế của đám người Non Sông Gấm Vóc, chạy đông chạy tây, căn bản không thể thoát khỏi vòng vây.

Máu của Song Đầu Ma Viên dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng tụt xuống.

Cứ theo hoàn cảnh này mà nói, Song Đầu Ma Viên bị giày vò chết, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Ai nha!"

Vương Viễn kêu một tiếng phiền muộn.

Gọi đám người kia qua đây, là muốn dùng Song Đầu Ma Viên bẫy chết đám người kia, tiện tay giúp hắn giảm bớt chút máu của nó. Nhưng ai mà ngờ đám người kia lại mạnh đến biến thái, Song Đầu Ma Viên hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.

Vương Viễn là ai?

Từ trước tới giờ đều là hắn chiếm tiện nghi của người khác, sao có thể để người khác chiếm tiện nghi của hắn.

Mắt thấy Song Đầu Ma Viên sắp bị đám người Non Sông Gấm Vóc bao vây tới chết, Vương Viễn híp mắt một cái, lớn tiếng kêu lên: "Ta đến hỗ trợ!"

Vừa nói, Vương Viễn tung người nhảy lên, lại lần nữa xông về phía trước.

"Ha ha ha!"

Non Sông Gấm Vóc nghe được tiếng kêu của Vương Viễn, đắc ý cười ha ha nói: "Không cần, chúng ta vẫn có thể, ngươi ở..."

Lời Non Sông Gấm Vóc còn chưa dứt, chỉ thấy Vương Viễn nhảy tới trước mặt gã, tay phải duỗi tới, hai ngón tay giơ ra cắm vào mắt gã.

Lúc này Non Sông Gấm Vóc mới nhận ra, Vương Viễn nói hỗ trợ, là hỗ trợ cho Song Đầu Ma Viên.

"Tên khốn nạn!"

Non Sông Gấm Vóc hoảng sợ, vội vàng nhảy lùi ra phía sau.

Mà Vương Viễn thì lại giẫm chân xuống vươn người nương theo tiến lên, tay trái duỗi mạnh tới trước, một chưởng [Lễ Kính Nhu Lai] đập vào ngực Non Sông Gấm Vóc.

"Phốc!"

Một chưởng đánh trúng Non Sông Gấm Vóc, nhưng Vương Viễn lại cảm thấy dưới tay mềm nhũn, một đồ án Thái Cực dâng lên từ trong người Non Sông Gấm Vóc, triệt tiêu phần lớn chưởng lực của Vương Viễn.

Non Sông Gấm Vóc bị một chưởng này đánh bay ra sau.

"Thái Cực Chân Khí!"

Nhìn thấy hoa văn trước mặt, Vương Viễn chấn động không thôi.

Hắn đã từng nghe Mario nói qua, nội công tuyệt học của núi Võ Đang tên là Thái Cực Thần Công. Nó cùng với Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự đc gọi là hai đại thần công tuyệt học trong chốn võ lâm. Nếu tu luyện Thái Cực Thần Công tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông sẽ lĩnh ngộ được Thái Cực Chân Khí, có thể triệt tiêu thậm chí bắn ngược công kích của đối thủ.

Vương Viễn còn tưởng rằng Mario chỉ là khoe khoang thổi phồng sự trâu bò của Võ Đang mà thôi, nên không coi là gì, nhưng bây giờ gặp phải quả nhiên danh bất hư truyền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận