Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1079: Các cô gái chăm chỉ

Lúc ra về, Cung Hỉ Phát Tài còn không quên bày tỏ với Phi Vân Đạp Tuyết: "Có tiền thật tốt, xây được hẳn một cái trang viên lớn như thế này."

Dưới sự ám chỉ điên cuồng của Vương Viễn, Phi Vân Đạp Tuyết chỉ mỉm cười không nói gì, cũng không tiết lộ chủ nhân thực sự của trang viên này là ai.

Dù sao Vương Viễn vẫn thường xuyên bóc lột Cung Hỉ Phát Tài, nếu để Cung Hỉ Phát Tài biết Vương Viễn có một trang viên lớn như vậy thì sau này còn bóc lột hắn ta kiểu gì.

Có sẵn nguyên liệu, Vương Viễn bắt đầu dạy mọi người cách làm pháo.

Mọi người đều là cao thủ, về cơ bản ai cũng có sự khéo léo nhất định, tìm hiểu đạo cụ trong trò chơi một lúc là xong, rất nhanh sau đó tất cả đã nắm vững yêu cầu cụ thể của để tạo ra Đại Xuân Số 1.

“Đạo cụ tuyệt vời như vậy, lão Ngưu cứ thế dạy cho chúng ta sao?" Trường Tình Tử chế tạo thành công một cái pháo xong, bỗng thở dài.

Thứ này có sức sát thương lớn như vậy, trong thời khắc mấu chốt có thể trở thành bảo bối giữ mạng, Vương Viễn cho mọi người một ít cầm chơi là đã đủ trượng nghĩa lắm rồi. Giờ ngay cả phương thức chế tạo cũng dạy cho mọi người, thật khiến bọn họ có chút cảm động.

"Ha ha! Cuối cùng cũng thấy lão tử trượng nghĩa thế nào rồi đúng không!"

Vương Viễn bật cười ha hả, sau đó nghiêm mặt nói: "Các người cứ tiếp tục làm, ta phải offline đi ngủ đây!"

"Mẹ nó!"

Nhìn bóng dáng Vương Viễn dần mờ nhạt rồi biến mất trước mắt, mọi người đồng loạt giơ ngón giữa về phía hắn vừa biến mất.

Chết tiệt, thì ra hòa thượng này chờ chỉ có thế thôi.

Tháo thiết bị chơi trò chơi xuống.

Trong phòng tối om, Vương Viễn nằm ở trên giường ngây ngốc một hồi, luôn cảm giác thiếu một cái gì đó.

Thường ngày thì lúc này trong nhà đã bật ti vi sáng từ lâu, Tống Dương lúc này cũng nên nằm uốn éo trên ghế salon trong phòng khách chờ cơm ăn.

Lúc này đột nhiên thiếu mất một người, Vương Viễn thật sự cảm thấy không quen cho lắm.

"Này, Tiểu Tống, ngươi còn ở đó không?"

Vương Viễn lải nhải hét ra phía ngoài cửa một câu, không có ai đáp lại, Vương Viễn lúc này mới xác nhận, Tống Dương đã thật sự rời đi...

"Chán quá!"

Vương Viễn tiện tay cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh gối lên, muốn hỏi Tống Dương đã về nhà chưa, nhưng sửng sốt hồi lâu, cuối cùng vẫn không hỏi.

Má, cô nàng này cũng là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, lại không phải là người ngốc, còn có thể lạc đường hay sao? Lại nói cô nàng này còn biết võ, cho dù có bị người lừa bán, có lẽ cũng có thể đánh gục cả băng nhóm buôn người.

Hỏi thăm cái khỉ gì, làm như mình quan tâm đến cô nàng lắm ấy.

Vương Viễn bĩu môi, vừa muốn ném điện thoại di động sang một bên.

"Ba ba, con gái ba gọi cho ba..."

Màn hình đột nhiên phát sáng, trên màn hình điện thoại di động hiện ra ảnh chân dung của Tống Dương.

"Cái đồ ngốc này! Xem ra là về đến nhà rồi!"

Nhìn thấy Tống Dương gọi, Vương Viễn đột nhiên cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó đề xuống, vội vàng nghe, sau đó thản nhiên nói: "Làm sao rồi? Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì... Tôi về đến nhà rồi." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tống Dương.

"Ồ? Còn có chuyện gì nữa không?" Vương Viễn ngoài miệng có vẻ không kiên nhẫn.

"Anh cũng không biết nhắn tin cho tôi hỏi xem tình hình thế nào à?" Tống Dương giận dữ.

Vương Viễn cười: "Anh rất yên tâm với em! Mấy tên trộm cắp bình thường cũng không đánh lại em!"

"Vậy, tôi không có ở nhà, có phải anh cảm thấy rất không quen hay không?" Tống Dương hỏi lại.

"Em không có ở nhà anh cảm thấy thanh tịnh hơn!" Vương Viễn mạnh miệng.

"Còn gì nữa?" Tống Dương lại hỏi.

"Tiền anh cho mượn bao giờ trả?"

"Tút tút tút..."

"Móa! Không phải là không muốn trả đấy chứ!"

Vương Viễn lầm bầm một câu, tiện tay ném điện thoại di động sang một bên, tâm tình vui vẻ duỗi lưng một cái.

Vì cái gì đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhỉ, Vương Viễn rất khó hiểu.

Ăn cơm xong, Vương Viễn đi vòng quanh nhà vài vòng, sau đó lên giường đi ngủ...

Trong lúc ngủ mơ, Vương Viễn mơ thấy Tống Dương trở về, cưỡi một con tiên hạc kêu cạc cạc, bay qua bay lại trên bầu trời, thỉnh thoảng ném pháo xuống nổ chính mình, cho dù mình nhảy thế nào cũng không bắt được Tống Dương đang bay ở trên trời.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Vương Viễn tức giận, chết tiệt, giấc mơ này có ý nghĩa gì?

...

Quay lại trò chơi một nữa, Vương Viễn xuất hiện bên trong công xưởng làm pháo ở Thủy Tiên sơn trang.

Vừa lên mạng, hai mắt Vương Viễn trực tiếp trợn thật lớn.

Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên trong công xưởng chất đầy pháo... Chất thành từng đống ngay ngắn, gần như chất đầy cả gian phòng.

Bên trong góc, có vài cái ống trúc rơi vương vãi, hai cô gái Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị đang ngồi ở trên mặt đất, vừa cười vừa nói đổ thuốc nổ vào trong ống trúc.

Trường Tình Tử thì ngồi ở phía xa, chà xát từng cái kíp nổ.

Ba tên này cũng to gan lắm, cũng may đây là trong trò chơi, nếu là trong hiện thực, pháo trong phòng này nổ một vang một cái, chỉ sợ toàn bộ Thủy Tiên sơn trang sẽ bị san thành bình địa.

"Chăm chỉ như vậy sao?"

Vương Viễn đi qua kinh ngạc nói: "Các ngươi cả đêm không ngủ à?"

"Ngươi đã đến rồi?"

Nghe thấy giọng nói của Vương Viễn, mấy người quay đầu lại, Độc Cô Tiểu Linh rất bình tĩnh nói: "Dù sao cũng có đủ vật liệu, có thể làm được bao nhiêu thì cứ làm thôi! Về sau cũng có thể dùng tới!"

"Những người khác đâu?" Vương Viễn nhìn bốn phía, thấy trong phòng chỉ có ba người Độc Cô Tiểu Linh.

"Hừ!"

Nhất Mộng Như Thị gắt gỏng nói: "Đừng nhắc đến bọn hắn, còn không đáng tin cậy bằng ngươi, ngươi vừa đi không lâu, cả đám bọn hắn đều bỏ chạy! Để mặc ta và Linh tỷ còn có A Trường làm đến bây giờ."

"..."

Vương Viễn im lặng.

Quả nhiên, có một số thời điểm bạn xấu đúng là không đáng tin cậy, phải nhìn các cô gái đây này.

Tuy nhiên Vương Viễn tất nhiên là không có tư cách nói người khác, bởi vì hắn chạy nhanh nhất, so với phóng viên còn nhanh hơn.

"Đừng nói như vậy!"

Trường Tình Tử nói: "Điều Tử ca cùng lão Đạo cũng bận rộn rất lâu... Những thuốc nổ này đều là do lão Tiên luyện, mọi người cũng không thể không ngủ được."

Thực ra không cần Trường Tình Tử nói, Vương Viễn cũng biết ngoại trừ mình ra, dẫn đầu chạy trốn là mấy người nào... Mọi người cùng nhau chơi lâu như vậy, ai là người trung thực, ai không biết xấu hổ, trong lòng mọi người đều rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận