Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1351: Nhảy vực

Lúc này Lý Thu Thủy còn nửa thanh máu, đợi cô ta hồi sức, Vương Viễn chắc chắn không thể chạy thoát.

Thay vì đợi chết, còn chẳng bằng nhân cơ hội chạy trốn.

Vương Viễn không chạy còn đỡ, vì lúc này Lý Thu Thủy bị một chưởng đả thương, hơn nữa đang vô cùng dè chừng chưởng lực của hắn, hiển nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, kết quả một cái chạy này của Vương Viễn lại lộ ra vẻ nhát gan, trong lòng Lý Thu Thủy cũng phản ứng lại, một chưởng này của hắn chắc chắn là sát chiêu át chủ bài, bây giờ chỉ là một con rắn phun độc mà thôi, không có gì đáng sợ hết.

Vì thế Lý Thu Thủy trở mình bay lên, ngự gió mà tiếp tục đuổi giết Vương Viễn.

Không có hai người Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử, nên gánh nặng của gấu Thái Cực đã giảm đi nhiều, tốc độ di chuyển hồi phục trạng thái đỉnh cao, Lý Thu Thủy trúng một chưởng đó của Vương Viễn, rõ ràng bị thương không nhẹ, khinh công cũng đã giảm xuống. Hai người một trước một sau, tốc độ gần như đồng đều, Vương Viễn không cắt đuôi được, mà Lý Thu Thủy cũng không đuổi kịp được.

Một đường chạy như điên về phía trước thật lâu, trước mắt Vương Viễn đột nhiên xuất hiện ba bóng người quen thuộc, chính là Phi Vân Đạp Tuyết, Điều Tử, còn có cả Hư Trúc cõng Thiên Sơn Đồng Lão, tất cả đều đang dừng chân ở nơi này nghỉ ngơi.

“Đù má!”

Vương Viễn trực tiếp sốt ruột, cách từ xa, lớn tiếng gào lên: “Đã là lúc nào rồi mà các ngươi còn dám nghỉ hả, mau chạy đi!”

Vương Viễn nôn nóng, nhưng Phi Vân Đạp Tuyết càng nôn nóng hơn: “Chạy cái con khỉ! Hết đường rồi!”

Nói rồi, hắn chỉ về phía trước, Vương Viễn nhìn kỹ, ngay phía trước đã là bên rìa đỉnh núi, đi tiếp chính là vực sâu trăm trượng…

“Đệt…”

Vương Viễn đến cạn lời, sao vào thời khắc chốt lại không có đường chứ?

“Ha ha ha ha!”

Lý Thu Thủy nhìn thấy một màn này, không nhịn được mà lớn tiếng cười to: “Tiện nhân! Ta xem ngươi còn chạy đi đâu? Trời muốn diệt ngươi rồi, chịu chết đi!”

Hai chữ chịu chết này vừa nói ra, Lý Thu Thủy đã bay đến phía sau Vương Viễn, đẩy tay phải về trước, một đường chưởng lực cách xa bốn, năm trượng, rơi lên lưng Thiên Sơn Đồng Lão ở phía sau Hư Trúc.

Hư Trúc đứng bên rìa vách núi, bị chưởng lực đẩy một cái, dưới chân trơn trượt, ối một tiếng đã rơi xuống vách núi đen.

“Không ổn!”

Thiên Sơn Đồng Lão là mục tiêu nhiệm vụ của Phi Vân Đạp Tuyết, còn Hư Trúc là con riêng của Huyền Từ, cả hai người này không ai có thể chết được.

Vương Viễn thấy hai người rơi xuống vách núi, triệu hồi tọa kỵ, rồi nhún người nhảy xuống, trước khi nhảy xuống còn không quên giang hai tay, ôm theo hai người Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử.

Phía sau còn có Lý Thu Thủy, ném hai người này ở trên núi cũng chỉ có một con đường chết.

Trò chơi nhảy xuống vách núi cực giống nhảy bungee, rõ ràng biết không chết được, nhưng nhảy xuống cũng cần có dũng khí rất lớn, Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thì đã bị Vương Viễn kéo xuống vách núi, Phi Vân Đạp Tuyết còn đỡ, người ta là thế hệ trẻ tuổi tiêu chuẩn, có trò kích thích gì mà chưa từng chơi qua, nhưng Điều Tử lại chưa từng thấy qua tình cảnh này, bị dọa sợ đến mức liên tục la hét.

Ngay khi Điều Tử đang hoảng sợ, sau lưng Vương Viễn phật một tiếng, mọc ra một đôi cánh, ba người chậm rãi lơ lửng giữa không trung.

“Công nghệ cao nha Ngưu ca… chơi thêm lần nữa được không, chơi một lần nữa đi…” Điều Tử lại bắt đầu quấn lấy Vương Viễn.

Một bên khác, Hư Trúc và Thiên Sơn Đồng Lão lại không có công nghệ cao này, hai người hoàn toàn là vật thể rơi tự do nhanh chóng rớt xuống mấy trăm trượng. Vương Viễn mang theo Hoạt Tường Dực, tốc độ hiển nhiên không theo kịp Hư Trúc rơi tự do.

Vì thế hắn hạ quyết tâm, đưa quyền dùng Hoạt Tường Dực cho Điều Tử, còn mình thì rời khỏi nó, trực tiếp rơi xuống, hy vọng có thể tiếp được hai người trước khi họ rơi xuống đất.

Thế giới trò chơi nào cũng tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn hết, nhảy sau không có lực thúc đẩy lớn mạnh thì làm sao có thể đuổi kịp người nhảy trước… lúc này, Hư Trúc đã sắp rớt xuống dưới vực rồi.

“Xong đời rồi!”

Trong lòng Vương Viễn cả kinh… Thấy bi ai thay cho Huyền Từ và bi ai cho cả Phi Vân Đạp Tuyết.

Thế nhưng ngay khi hắn đang tuyệt vọng, đột nhiên nghe thấy có người hét lên: “Kẻ nào?”

Hắn tập trung nhìn vào, chỉ thấy một đoàn người Mộ Dung Phục đang ở bên dưới vách núi, còn Hư Trúc đang cắm đầu xuống.

“Trùng hợp!”

Vương Viễn mừng rỡ trong lòng, không ngờ lúc này Mộ Dung Phục lại xuất hiện làm đệm thịt, ngẫm lại Trương Vô Kỵ cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, trong trạng thái có chuẩn bị đỡ cao thủ của sáu đại phái nhảy xuống từ tháp Vạn An cao mười trượng mà còn hơi hao sức, Hư Trúc cõng Thiên Sơn Đồng Lão nhảy xuống từ vách núi độ cao mấy trăm trượng, còn không phải sẽ đập chết tươi Mộ Dung Phục hay sao.

Nếu là như vậy, cho dù Hư Trúc và Thiên Sơn Đồng Lão ngã chết, cũng có thể nhặt được thi thể của hai cao thủ tuyệt đỉnh, vụ này chắc chắn không thiệt.

Bàn tính nhỏ của Vương Viễn vang cạch cạch.

Nhưng ai ngờ Mộ Dung Phục đó nhìn thấy Hư Trúc rơi xuống lại vội vàng giơ hai tay, đỡ lấy eo của Hư Trúc, sử dụng tuyệt kỹ gia truyền “Đấu Chuyển Tinh Di”, chuyển lực rơi xuống của hai người từ thẳng sang ngang, vậy mà hai người Hư Trúc lại bay sang ngang.

“Đệt mợ!”

Thấy một màn này, đôi mắt của Vương Viễn sắp bay ra, không hổ là đại cao thủ nổi tiếng ngang với Tiêu Phong, có thực lực khủng khiếp như vậy, rớt xuống từ một nơi cao như thế, mà y cũng có thể chặn được…. con mẹ nó phải có tu vi cỡ nào đây?

Nhưng tu vi cao đến mấy chung quy vẫn là người phàm, sau khi tiếp được Hư Trúc, dưới chân Mộ Dung Phục cũng mềm nhũn, suýt chút nữa thì đứng không vững, trong lúc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một đại hòa thượng lấp lóe ánh sáng vàng lại rơi xuống từ giữa không trung.

Lần này, cho dù có thế nào thì Mộ Dung Phục cũng không đỡ nổi, “Coong” một tiếng, bị Vương Viễn mở [Kim Cương Bái Tháp] đập mạnh lên người, tạc ra một cái rãnh hình người trên mặt đất, bụi mù cuộn lên che phủ cả hai người.

“Biểu ca!”

“Công tử gia!”

Trong phút chốc, Vương Viễn dường như nghe thấy tiếng gọi của Vương Ngữ Yên và mấy người Công Dã Càn, đồng thời còn nghe thấy một tiếng nói quen thuộc: “Sư phụ Hư Trúc, ta tới đỡ ngươi…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận