Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1129: Khoác hoàng bào

Đương nhiên, nếu chỉ có năng lực lãnh đạo xuất chúng thôi thì Vương Viễn cũng sẽ không có suy nghĩ này, mấu chốt ở chỗ Tiêu Phong là một người vô cùng nhân hậu, lòng mang thiên hạ. Tuy rằng y mạnh đến mức đối thủ ở trong thế giới này chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cho tới bây giờ y chưa từng chủ động đi bắt nạt người khác.

Với tính cách như vậy, cho dù dưới sự dẫn dắt của Tiêu Phong, Liêu Quốc có binh hùng tướng mạnh thì cũng sẽ không đi xâm lược nước khác…

Nếu Tiêu Phong làm hoàng đế, trong điều kiện không có điều ngoài ý muốn xảy ra, y tất nhiên sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt giống như Nhân Tông Triệu Trinh.

“Ngươi có nghiêm túc thế nào đi chăng nữa thì cũng không được!”

Tiêu Phong khước từ: “Ta cũng không phải người trong hoàng tộc, danh không chính ngôn không thuận! Cho dù có lên làm hoàng đế thì mọi người cũng không phục! Huống chi bây giờ ta chỉ muốn cùng A Châu nuôi ngựa chăn dê ở phía Bắc Trường Thành, không muốn lại nhìn thấy thiên hạ phân tranh.”

Ý kiến của Vương Viễn đúng là rất hay, nhưng tư duy của hắn là tư duy của người hiện đại, còn tư duy của Tiêu Phong thì lại là tư duy truyền thống cũ kỹ của xã hội phong kiến, về cơ bản thì cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người đã có sự bất đồng.

“Ha ha!”

Đối mặt với lời khước từ của Tiêu Phong, Vương Viễn cười ha ha nói: “Ngươi là huynh đệ của Gia Luật Hoằng Cơ, tại sao lại danh không chính ngôn không thuận?”

“Đại ca ta vẫn còn con nối dõi…” Tiêu Phong nói.

“Suy nghĩ này của ngươi hoàn toàn không đúng!” Vương Viễn nghiêm mặt nói: “Ngươi nói xem nước Đại Liêu là toàn thể con dân Đại Liêu hay là của một nhà Gia Luật Hoằng Cơ?”

“Đương nhiên là toàn thể con dân Đại Liêu!” Tiêu Phong quả quyết nói.

“Ngươi có phải con dân Đại Liêu không?”

“Phải!”

“Vậy đương nhiên Đại Liêu cũng thuộc về ngươi!” Vương Viễn nói: “Hơn nữa mới vừa rồi ngươi chém giết phản tặc Sở Vương, không chỉ báo thù thay cho huynh trưởng Gia Luật Hoằng Cơ, còn đoạt lại Liêu Quốc từ trong tay phản quân hung bạo. Ngôi vị hoàng đế này là ngươi đoạt lại từ trong tay phản quân, cũng không phải là đoạt từ trong tay Gia Luật Hoằng Cơ. Nếu đi sâu vào vấn đề này, cả nhà Gia Luật Hoằng Cơ còn phải cảm ơn ngươi vì đã giúp bọn họ báo thù ấy chứ.”

“Ha ha!” Tiêu Phong cười nói: “Huynh đệ chớ dùng mấy lời ngụy biện này để lừa ta, Sở Vương cũng là con dân Đại Liêu, ta giết lão chẳng phải cũng là cướp đoạt đồ vật của người khác hay sao?”

“Má! Ngươi học đến đâu dùng đến đó nhanh thật đấy!” Vương Viễn cạn lời, con mẹ nó, tên Tiêu Phong này đúng là không dễ lừa một chút nào.

“Hừ!”

Thấy Tiêu Phong không bị mình lừa gạt, Vương Viễn trực tiếp thay đổi sắc mặt, nói: “Tiêu Phong, uổng ta còn cho rằng ngươi là một đại anh hùng đại hào kiệt lòng mang thiên hạ, hóa ra ngươi cũng chỉ là một kẻ nhu nhược!”

“???!!!”

Tiêu Phong nhăn mày nói: “Tiêu Phong xưa nay quang minh lỗi lạc, không sợ gì cả, sao huynh đệ lại nói mấy lời này?”

“Ngươi nói ngươi không muốn nhìn thấy thiên hạ phân tranh? Ngươi nói ngươi không muốn lại nhìn thấy hai nước giao chiến?” Vương Viễn hùng hổ doạ người hỏi.

“Không sai!” Tiêu Phong gật đầu nói: “Đây cũng là lý do vì sao ta không muốn trở thành hoàng đế! Chỉ muốn yên ổn làm một người du mục.”

“Nhìn xem, đúng là kẻ nhu nhược!” Vương Viễn nói với vẻ châm chọc: “Nếu ngươi thật sự lòng mang thiên hạ thì càng phải gánh vác trách nhiệm của thiên hạ mới đúng, chứ không phải chỉ theo đuổi sự hưởng thụ cá nhân, trở thành một kẻ nhát gan trốn tránh trách nhiệm.”

Nói tới đây, Vương Viễn lại nói tiếp: “Ngươi không muốn bá tánh hai nước chịu đủ sự cực khổ của chiến tranh, vậy nếu ngươi lên làm hoàng đế, ngươi có dấy binh xâm lược Đại Tống của chúng ta hay không?”

“Huynh đệ nói gì vậy, đương nhiên ta sẽ không phát động chiến tranh!” Tiêu Phong nghiêm mặt nói.

“Thật vậy không? Nếu ngươi không làm hoàng đế, vậy ngươi có thể bảo đảm những vị hoàng đế khác sẽ không dấy binh xâm lược Đại Tống chúng ta hay không?” Vương Viễn lại hỏi.

“Chuyện này…” Tiêu Phong lặng thinh.

Liêu Quốc ở phương Bắc là một nơi lạnh lẽo, vua của các triều đại đều một lòng muốn đánh xuống phương Nam, thống trị phương Nam giàu có.

Tiêu Phong lớn lên ở Đại Tống từ nhỏ, học tập văn hóa của Đại Tống, lại được chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, thế nên y mới là một kẻ phản chiến.

Nếu đổi lại là những người khác làm hoàng đế Liêu Quốc, Tiêu Phong thật đúng là không dám bảo đảm bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.

Nhìn thấy Tiêu Phong bị lay động, Vương Viễn lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Sư huynh, có một vài thứ không phải ngươi cứ trốn tránh là nó sẽ không tồn tại. Nếu thật sự muốn có sự thay đổi thì cần phải nhìn thẳng vào vấn đề đồng thời khống chế nó. Ngươi có năng lực này, vậy vì sao không vì bá tánh hai nước mà suy nghĩ một chút chứ? Độc chiếm thiên hạ đã là tư tưởng cũ rồi, Lưu Hán Lý Đường cũng không thể truyền muôn đời, không phải Thái Tổ Đại Tống ta cũng khoác hoàng bào hay sao? Chỉ cần có thể cống hiến cho bá tánh, để thiên hạ có thể thái bình, bắt đầu một thời đại hưng thịnh, ngôi vị hoàng đế này có lai lịch như thế nào người đời sau cũng sẽ không bàn luận tới đâu! Cảnh giới cao nhất chính là không giết, không giết mới có thể thái bình. Về phần có giết hay không thì nó lại phụ thuộc vào người có quyền lên tiếng – người kiểm soát thế giới này!”

Vương Viễn nói cả một tràng dài, mỗi một câu đều chọc thẳng vào điểm yếu của Tiêu Phong. Không có quyền lên tiếng, ngươi muốn thái bình là thái bình hả? Chỉ có làm hoàng đế, ngươi mới có thể thao túng vận mệnh của thế giới, mới có thể ngăn cản chiến tranh giữa hai nước, sự khổ cực của bá tánh… Nếu không tất cả những gì ngươi nói đều chỉ là lời nói suông!

Vương Viễn cũng suýt chút nữa đã bị chính bản thân mình thuyết phục.

“Ta…”

Tiêu Phong còn định nói thêm câu gì.

Vương Viễn lập tức ngắt lời y: “Sư huynh, ngươi hiểu rõ ta mà. Ngươi đừng nói ngươi muốn phụ tá con trai của Gia Luật Hoằng Cơ, nếu không ta cũng không dám bảo đảm nó có thể sống sót giữa vô số loạn quân hay không, cũng đừng nói những hoàng tộc khác thế nào, bọn họ không có chân long hộ thể, ta cũng không dám bảo đảm bọn họ có thể sống sót hay không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận