Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1401: Lấy nhân số làm gốc

“Hả? Ngươi mới nói gì?”

Chu Trùng Bát vừa dứt lời, tầm mắt của ba người Vương Viễn lập tức bị y hấp dẫn.

“Ta nói đánh trận không phải đánh như vậy!”

Trong mắt Chu Trùng Bát thoáng lóe lên tia sáng.

“Ha ha!”

Cao Thăng Thái bật cười bảo: “Lão phu hộ quốc an dân, dùng sức một mình tiêu diệt bè đảng phản bội, có kinh nghiệm vài chục năm chinh chiến trên xa trường, không biết đánh bao nhiêu trận chiến. Một thống lĩnh dân quân nho nhỏ như ngươi mà dám lên mặt dạy lão phu cách đánh giặc hả?”

“Dạ thưa không dám!” Chu Trùng Bát đúng mực nói: “Trận đánh lớn nhất mà Cao quân hầu tham gia chắc không vượt quá năm nghìn người đâu nhỉ? Đây là trận chiến của gần trăm nghìn người, e rằng cả nước Đại Lý các ngài cộng lại cũng không bằng từng ấy người đâu.”

“Ngươi!!!”

Cao Thăng Thái biến sắc, vẻ mặt vô cùng mất hứng.

Mà lúc này Vương Viễn lại cảm thấy rất hứng thú với người tên Chu Trùng Bát trước mặt.

Hòa thượng xấu xí này có khí thế kinh người, hơn nữa nói năng không hề tầm thường, trước từng nói một câu “đánh đuổi giặc Thát, giành lại Trung Hoa”, sỉ vả chư vị thống lĩnh tại chỗ, còn nâng một tổ chức phi chính phủ mang tính chất “chân lấm tay bùn” như Ma giáo lên ngang hàng với quân đội.

Lúc này y lại nói thẳng thêm một câu: “Cả nước Đại Lý các ngươi cộng lại chẳng qua nổi triệu người thì đánh giặc kiểu gì?”

Mà Cao Thăng Thái, mới câu đầu tiên đã tự mình chủ trương, yêu cầu Vương Viễn phái quân nước Liêu lên trước chịu chết giờ đang á khẩu không sao phản bác lại được.

Trong mắt Chu Trùng Bát, mình tuy có năm chục nghìn binh mã nhưng trong lòng đã suy diễn đến chuyện giết hàng triệu quân.

Khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt này đúng là thời nay hiếm có khó tìm.

Chớ nói chi là một thống lĩnh Ma giáo nhỏ nhoi, cho dù giáo chủ Ma giáo Trương Vô Kỵ đến đây phỏng chừng cũng không có khí khái “bẩy cả Trái Đất” thế này.

“Một thống lĩnh nhỏ bé như ngươi mà cũng dám nói mấy lời này với ta hả? Thật láo xược!” Cao Thăng Thái vô cùng khó chịu.

Ông ta vừa nói chuyện trên người vừa tản ra sát khí.

Dẫu sao ở nước Đại Lý, không ai dám nói chuyện như vậy với Cao Thăng Thái cả, cho dù là hai huynh đệ Đoàn Chính Minh và Đoàn Chính Thuần cũng đối xử với ông ta vô cùng cung kính.

Nội lực của Cao Thăng Thái khá mạnh, Diệp Nhị Nương đụng trúng ông ta cũng phải ảo não trốn đi. Chu Trùng Bát tuy là thống lĩnh Ngũ Hành Kỳ, thực lực lại chẳng ra đâu vào đâu, thậm chí còn chẳng bằng kỳ chủ Ngũ Hành Kỳ.

Nếu Cao Thăng Thái đột nhiên làm khó dễ, sợ rằng Chu Trùng Bát không gánh nổi.

Nhưng mà đối mặt với lửa giận ngút trời của Cao Thăng Thái, Chu Trùng Bát vẫn tỏ ra cực kỳ thản nhiên, như thể người ông ta nhắm vào không phải mình vậy, sự thản nhiên này khiến lòng người sinh ra kính sợ.

Bởi vì Chu Trùng Bát biết rõ, nếu bàn về thực lực, những người ở đây có cao có thấp, nhưng nhắc đến liên minh, mỗi người đều là thủ lĩnh dẫn đầu một cánh quân, địa vị ngang hàng.

Đã ở trên sân nhà nước Liêu, chỉ cần Vương Viễn còn đứng đây thì hắn chắc chắn sẽ không để cho Cao Thăng Thái gây bất lợi với mình.

“Haizzz… Không thể nói như vậy được!”

Đúng như dự đoán, lúc này Vương Viễn xua tay trấn an Cao Thăng Thái: “Khổng Tử từng nói, anh hùng không hỏi xuất thân, lưu manh không hỏi tuổi, trước tiên cứ nghe thử xem Chu thống lĩnh có cao kiến gì đã rồi kết luận cũng không muộn.”

“…”

Cao Thăng Thái dĩ nhiên biết đến sự lợi hại của Vương Viễn. Hòa thượng này võ công cao cường vang danh khắp chốn, hơn nữa lòng dạ còn rất độc ác, làm việc không từ thủ đoạn, nhỡ đắc tội với hắn mình tuyệt đối không chiếm được chỗ lợi nào, không chừng còn bị hắn ghim, bám riết không tha ấy chứ. Ông cha ta thường bảo không sợ kẻ gian trộm chỉ sợ bị kẻ gian nhớ thương, huống chi Vương Viễn còn là “kẻ gian đáng sợ nhất trong những kẻ gian”.

“Hay là Ngưu nguyên soái có cao kiến gì, ngài nhìn xa trông rộng, nước nhỏ biên thủy sao có thể so sánh được!” Chu Trùng Bát cười một tiếng, chắp tay nói với Vương Viễn.

“Đậu mòe!” Vương Viễn phát sầu, ngươi muốn tâng bốc gì thì đừng có lôi ta vào nhá, làm như vậy há chẳng phải là chuyển cừu hận của Cao Thăng Thái lên đầu ông đây sao?

“Nào có nào có!”

Vương Viễn cũng là hồ ly, vội vàng nói: “Cao quân hầu xuất thân nhà binh, tất nhiên có cách lý giải riêng, mỗi người đều nêu ra ý kiến của mình đi.”

“Hừ!”

Chu Trùng Bát hứng thú liếc mắt nhìn Vương Viễn, trong lòng hết sức tán thưởng hòa thượng này.

Kế đó Chu Trùng Bát lại nói: “Nếu Ngưu nguyên soái hỏi về cách nhìn của ta, vậy ta cũng không ngại nói thẳng.”

“Quê bọn ta có một câu cách ngôn thế này… Thứ nhất không thể cùng ăn, thứ hai không thể đấu sức!” Nói tới đây, Chu Trùng Bát quay sang hỏi Vương Viễn: “Ngưu nguyên soái, ngươi có biết phải làm sao mới trăm trận trăm thắng được không?”

“Chuyện này hả… Tiểu tăng không biết…” Vương Viễn lắc đầu.

“Hừ!” Cao Thăng Thái châm chọc nói: “Nào có tướng quân trăm trận trăm thắng!”

Chu Trùng Bát giải thích: “Hành quân đánh giặc cần sự đoàn kết giữa các tướng sĩ, chỉ khi đảm bảo tỷ lệ sống sót của binh sĩ mới có thể trăm trận trăm thắng! Thiết kỵ Mông Cổ càn quét khắp nơi, ngươi nghĩ bọn họ là quả hồng mềm thích bóp sao thì bóp chắc? Đơn thương độc mã có thể cứng đối cứng với bọn họ sao?”

“Ta…”

Cao Thăng Thái im lặng.

Chu Trùng Bát lại nói tiếp: “Thép tốt phải dùng trên đầu lưỡi đao, thiết kỵ nước Liêu mặc dù không yếu nhưng kém hơn nhiều so với quân Mông Cổ. Giống như lối đánh của ngươi bây giờ, sợ rằng mới đụng độ đã trụ không nổi, sẽ làm tổn thất lực lượng bảo vệ tuyệt đối của chúng ta.”

“Ồ! Ngươi nói tiếp đi!”

Chu Trùng Bát nói tới đây, Vương Viễn thầm giật mình thon thót.

Người này quả thực rất lợi hại, lời y nói giống hệt những gì Vương Viễn đọc được trong Võ Mục Di Thư.

Hành quân đánh giặc nhất định phải lấy nhân số làm gốc.

Chỉ khi bảo đảm tướng sĩ sống sót mới có thể đánh thắng trận tiếp theo.

“Võ Mục Di Thư” là gì? Vương Viễn liếc nhìn một lúc lâu, từ phần giới thiệu có thể thấy đây chính là tác phẩm quân sự của Nhạc Vương gia Nhạc Phi.

Một thống lĩnh dân quân bình thường lại có tầm nhìn sâu rộng và suy nghĩ thấu đáo như Nhạc Vương gia, không thể không công nhận y rất giỏi, nói không chừng y đã có kế sách gì đó để đẩy lùi quân địch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận