Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 110: Người kì quái mặc áo bào xanh lam

"Càng nhiều càng ít chứ sao..." Thấy tin nhắn của Sa Nhân Úy, Vương Viễn cười lạnh: "Thiên hạ không có thứ gì miễn phí! Làm gì có chuyện giúp mà không cần thù lao!"

Hóa ra Thiếu Lâm tự đã giúp Vương Viễn học được những lời này.

Có điều lời của Vương Viễn cũng không sai. Hành động này của hắn không phải kiểu nhặt được ví tiền người ta đánh rơi trên đường xong đòi thù lao.

Vương Viễn cướp đứa bé hoàn toàn bởi vì hắn không muốn khoanh tay đứng nhìn Diệp Nhị Nương giết chết nó. Cho dù Vương Viễn thật sự cướp đứa bé vì nhiệm vụ thì nhìn từ một góc độ khác cũng là Vương Viễn đang giúp đám người Sa Nhân Uý.

Dù sao thì đám người của phái Ngũ Độc kia không có thân pháp, đầu óc lại càng không, cho dù có liều mạng với Diệp Nhị Nương cũng không cướp nổi đứa bé.

Trong trò chơi này, đến NPC còn biết tìm người làm nhiệm vụ để giao phần thưởng, thân là người chơi tại sao lại không hiểu một điều đơn giản như vậy?

Sinh ra là người, chỉ có thể hy vọng người khác tốt bụng, không thể yêu cầu người khác tốt bụng, vả lại, đám người Sa Nhân Úy cướp đứa bé cũng để đổi lấy phẩn thưởng, tại sao Vương Viễn phải giúp không công, mọi người đều là người biết phân biệt đúng sai mà.

"Bao nhiêu tiền?"

Thấy tin nhắn của Vương Viễn, Sa Nhân Úy trầm ngâm trong chốc lát, sau đó trả lời.

"Một đứa bé đáng yêu như vậy ít nhất cũng phải mười lượng vàng!" Bộ dáng lúc ra giá của Vương Viễn cực kì giống một tên buôn người.

"Mười lượng vàng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?"

Sa Nhân Úy nổi giận.

Trò chơi mới mở được mấy ngày, mười lượng vàng trên thị trường chính là gần năm mươi nghìn nhân dân tệ, xấp xỉ thu nhập nửa tháng của một người bình thường.

Đối với bang hội như Hồng Hoa hội, mấy chục mấy trăm lượng vàng là một con số rất nhỏ, nhưng đối với một người chơi bình thường, trên người có năm sáu lượng vàng đã có thể coi là một cao thủ.

Hơn nữa làm thuốc hay nuôi cổ đều cần dùng tiền để mua nguyên vật liệu ở trên thị trường, vì thế nên đệ tử của Ngũ độc giáo từ trước tới nay đều khá nghèo, Vương Viễn há mồm muốn mười lượng vàng không khác gì muốn cái mạng của Sa Nhân Uý.

"A di đà phật, bần tăng là người trong Phật môn, làm sao có thể dùng phương pháp đê tiện như vậy!" Giọng của Vương Viễn đầy vẻ bỉ ổi.

"Mẹ kiếp!"

Sa Nhân Úy bị sự không biết xấu hổ của Vương Viễn đánh bại, mặc dù tên này mang danh là hoà thượng nhưng lại hành động không khác gì một tên cướp cả.

"Ta không có tiền!" Sa Nhân Úy tức giận nói: "Ngươi nhìn đám người Ngũ Độc Giáo chúng ta có giống người giàu không?"

"Điều này cũng đúng."

Vương Viễn không phản bác được lời của Sa Nhân Uý.

Vương Viễn cũng đã từng nghe Nhất Mộng Như Thị than phiền, mặc dù cùng là làm thuốc nhưng thu nhập của người chơi phái Ngũ Độc so với Đinh Lão Tiên là một trời một vực.

Không có cách nào, người chơi của phái Ngũ Độc rất đông, người chơi nam của phái Nga Mi chỉ có mỗi Đinh Lão Tiên, cấp độ không hề giống nhau, hơn nữa thuốc Ngũ Độc giáo làm là thuốc độc hại người, thuốc Đinh Lão Tiên làm là thuốc chữa thương cứu người, nếu giá trị giống nhau mới là chuyện lạ.

"Không có tiền thì đổi bằng vật đáng tiền cũng được, Phật gia không yêu cầu khắt khe." Vương Viễn trả lời ngay sau đó.

"..."

Sa Nhân Úy im lặng một lúc lâu, sau đó gửi một tấm ảnh chụp thuộc tính cho Vương Viễn: "Ta lấy cái này cùng ngươi đổi như thế nào?"

[Thanh Tâm Đan] (Thuốc Giải Độc)

Phẩm chất: Tam phẩm

Hiệu quả: Xóa tất cả trạng thái xấu do dược vật tạo nên trên người của mục tiêu.

Số lần sử dụng: 1/ 1

Giới thiệu: Đan dược bí truyền được luyện chế bởi giáo chủ Ngũ Độc giáo Lam Ma Chân Nhân, dùng để cứu chữa đệ tử Ngũ Độc trúng độc khi đang luyện công.

"Đan dược tam phẩm!!"

Thấy tấm ảnh Sa Nhân Úy gửi tới, Vương Viễn không kiềm được giật mình.

Trong game Đại Võ Tiên, đan dược được phân chia thành năm cấp, nhất phẩm cao nhất, ngũ phẩm thấp nhất.

Trò chơi mới vừa mở được vài ngày, đan dược cực kỳ hiếm hoi, cho dù là đan dược trong tay Đinh Lão Tiên cũng chỉ là ngũ phẩm mà thôi, trong tay Sa Nhân Úy lại có đan dược tam phẩm.

Không ngờ tên này có hàng ngon như vậy.

Bên kia, Sa Nhân Úy cũng cảm thấy rất xót ruột, Thanh Tâm Đan là phần thưởng đặc biệt gã lấy được khi làm nhiệm vụ môn phái. Nếu không phải đứa nhỏ này có ý nghĩa trọng đại đối với mình thì Sa Nhân Úy chắc chắn sẽ không lấy đan dược này ra.

"Có đổi không?" Thấy Vương Viễn không nói lời nào, Sa Nhân Úy thúc giục.

Vương Viễn là người thích giúp người nhận hồi báo, không phải là hạng người có lòng tham không đáy, trong game Đại Võ Tiên, tất cả đan dược đều cực kỳ đáng quý, giá trị của đan dược tam phẩm tuyệt đối sẽ không thấp hơn mười lượng vàng, Sa Nhân Úy đã lấy đồ vật áp đáy hòm ra, đương nhiên Vương Viễn sẽ không ép hắn nữa.

"Nhìn ngươi nghèo như thế, ta miễn cưỡng nhận vậy!"

Vương Viễn làm vẻ mặt bị thua thiệt đáp ứng yêu cầu của Sa Nhân Uý, sau khi giao dịch xong, hắn liền dùng bồ câu đưa Tả Sơn Sơn qua cho Sa Nhân Uý.

Không sai, dùng bồ câu đưa tin.

Về bản chất mà nói thì Tả Sơn Sơn cũng được coi là vật phẩm nhiệm vụ, ở trong trò chơi, nếu muốn làm những việc xấu không muốn cho ai biết thì tốt nhất nên dùng bồ câu đưa tin.

Ở trong trò chơi, loại chuyện như đổi chác này nếu tránh được thì nên tránh gặp mặt.

"Cầm thú!"

Chứng kiến tất cả mọi việc, Bôi Mạc Đình đã lặng lẽ thêm tên của Vương Viễn vào danh sách người xấu.

"Cho ngươi một nửa, có muốn hay không?"

Vương Viễn cầm đan dược, quơ quơ ở trước mắt Bôi Mạc Đình.

"Muốn!"

Nghe vậy Bôi Mạc Đình sáng mắt lên.

"Cầm thú!" Vương Viễn hung hãn giơ ngón giữa với Bôi Mạc Đình, sau đó ném Thanh Tâm Đan vào trong túi đồ.

"Này!"

Bôi Mạc Đình đi sau lưng Vương Viễn, tức giận kêu lên: "Ta không quan tâm! Ta là người cướp được đứa bé, dù thế nào thì ngươi cũng phải chia cho ta một nửa!"

Bôi Mạc Đình đã từng là một thiếu niên thuần khiết, thế nhưng ở dưới sự chỉ bảo của Vương Viễn, y đã dần dần đi chệch hướng.

"Ha ha ha ha!"

Ngay lúc Bôi Mạc Đình vẫn đang dây dưa với Vương Viễn muốn chia tiền, đột nhiên một tiếng cười quái dị bỗng truyền vào tai hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận