Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 814: Tên què Khúc Tam Nhi

“Ngươi sao thế?”

Vương Viễn thấy hắn ta nghe được tên mình, mà lại có phản ứng như vậy, trong lòng có hơi buồn bực, thầm nghĩ: “Lão tử khiêm tốn nho nhã chính trực, sao cái thứ hàng này lại nhìn lão tử như thấy quỷ vậy?”

“Không... không có gì!”

Phương Đông Chưa Tỏ vội vàng xua tay, bảo: “Ta đã từng nghe nói đến uy danh của Ngưu đại sư.”

“Ta cũng đã từng nghe Điều Tử nhắc đến ngươi!” Vương Viễn chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, bảo: “Tới đây uống vài ly đi!”

“Hóa ra Ngưu đại sư là bạn của Điều huynh!” Phương Đông Chưa Tỏ đi đến phía trước bàn một cách dè dặt, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Uống rượu chứ?” Vương Viễn thuận tay rót đầy ly rượu cho y.

Phương Đông Chưa Tỏ liếm môi, đáp: “Ta không biết uống...”, đồng thời cũng thầm suy nghĩ: “Không phải cái thứ hàng này định hạ độc mình đấy chứ?”

“Trong trò chơi cũng không biết sao?” Vương Viễn liếc mắt nhìn hắn ta một cách khinh thường, rồi bưng chén rượu đổ vào trong miệng mình, sau đó hỏi: “Mai Trang mà ngươi nói đó nằm ở đâu?”

“Ta không biết!”

Phương Đông Chưa Tỏ lắc đầu, đáp: “Trò chơi này có rất nhiều chỗ không nhất quán với nguyên tác, mà địa điểm của những nhiệm vụ đặc biệt này, nếu không được kích hoạt cảnh tượng, thì sẽ không mở ra cho người chơi đâu...”

“Nghe ý của ngươi thì ngươi rất rành nguyên tác nhỉ?” Vương Viễn hỏi.

“Biết sương sương thôi!” Phương Đông Chưa Tỏ lại lộ ra vẻ mặt tự hào.

“Nhìn thấy chưa?” Vương Viễn chỉ vào hắn ta, rồi nói với Bôi Mạc Đình một cách khinh bỉ: “Nhìn người ta xem, tuổi tác còn trẻ mà ham học bao nhiêu, con mẹ nó, tại sao ngươi không dành thời gian đọc sách cho nhiều và chơi điện tử ít thôi hả?”

“Ta sai rồi...” Bôi Mạc Đình cúi đầu, vẻ mặt oan ức.

“Ngưu ca, các ngươi có quan hệ gì vậy?”

Thấy Vương Viễn dạy Bôi Mạc Đình như dạy con trai, Phương Đông Chưa Tỏ tò mò hỏi.

“Hắn là cháu trai của ta.” Vương Viễn tức giận đáp.

“Thật sao? Ta thấy ngươi cũng đâu có già...” Phương Đông Chưa Tỏ có hơi nghi ngờ.

“Ta thấy ngươi cũng không ngu... Không nghe ra là nói đùa hay sao?” Vương Viễn cạn lời.

Phương Đông Chưa Tỏ: “...”

“Tuy ta không biết nhiệm vụ của Bôi huynh là gì, nhưng ta có một chuyện không hiểu!” Hắn ta nói: “Mai Trang hẳn là ở gần với Tây Hồ mới phải, sao hai người các ngươi lại chạy đến sông Tiền Đường thế?”

“Là thằng đần này kêu ta tới đó!” Vương Viễn chỉ vào Bôi Mạc Đình rồi đáp.

“Cái đó...” Bôi Mạc Đình có hơi ngượng ngùng, nói: “Trong nhiệm vụ của ta nói ở đây có manh mối! Ta nghĩ có khả năng vây cánh của Nhậm Ngã Hành sẽ xuất hiện ở nơi này.”

“Trong nhiệm vụ có nói đến manh mối về vây cánh của Nhậm Ngã Hành sao?” Vương Viễn hỏi.

“Không có! Ta đoán thôi!” Bôi Mạc Đình lắc đầu.

“Đồ ngu! Ta đoán tám phần là manh mối về Mai Trang mới đúng!” Vương Viễn đáp chắc nịch.

Nơi giam giữ Nhậm Ngã Hành nằm ở gần Tây Hồ, mà Ngưu Gia thôn lại ở vùng ngoại ô phía đông Lâm An... Hai nơi này ngược nhau, rốt cuộc vây cánh của Nhậm Ngã Hành phải đần độn đến mức nào, mới xuất hiện ở nơi này chứ? Rất dễ nhận thấy, địa điểm quán rượu Khúc Tam xuất hiện trong nhiệm vụ của Bôi Mạc Đình này, là vì muốn y dừng lại ở nơi này để điều tra manh mối về Mai Trang mới đúng.

“Nơi này có thể có manh mối gì về Mai Trang được?”

Bôi Mạc Đình sờ cằm, bảo: “Thường thì manh mối đều nằm trên người NPC, nhưng NPC trong quán rượu tồi tàn này có thể có quan hệ với Nhật Nguyệt Thần Giáo được sao?”

Logic của Bôi Mạc Đình ngược lại cũng không tệ, NPC chính là điểm mấu chốt nhất khi làm nhiệm vụ tìm manh mối. Nhưng Ngưu Gia thôn chỉ là một thôn tân thủ. Người chơi tân thủ nào có thời giờ tới đây uống rượu, cho nên quán rượu Khúc Tam cũng không lớn, trong ngoài chỉ có hai NPC, một người là tên què Khúc Tam Nhi, người còn lại là đứa con gái mới mấy tuổi của y.

Nhật Nguyệt Thần Giáo thân là tà giáo trong giang hồ, làm sao lại có quan hệ với một người đàn ông què và một cô gái nhỏ bé được.

“Nói thế không đúng!”

Vương Viễn liếc mắt nhìn Khúc Tam Nhi, nhỏ giọng nói: “Ông chủ què này có thân thủ cũng không tệ, chưa biết chừng ông ta chính là NPC manh mối mà ngươi cần tìm!”

“Ngưu ca thật tinh tường!”

Phương Đông Chưa Tỏ nghe vậy thì bảo: “Thực không dám giấu gì, tiểu đệ cũng vì tìm nhiệm vụ nên mới tới đây!”

“Nhiệm vụ của ngươi là gì?” Bôi Mạc Đình cảnh giác hỏi.

“Bôi huynh chớ có khẩn trương, nhiệm vụ của chúng ta không mâu thuẫn!” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Trong hoàng cung Lâm An mất trộm rất nhiều tranh chữ quý giá và đồ cổ, trong đó còn có bản gốc của ông cụ Huy Tông, ta truy tìm kẻ trộm thì tới đây!”

Nói đến đây, Phương Đông Chưa Tỏ lại bảo: “Ở trong nguyên tác, Khúc Tam này đúng là một tên trộm!”

“Vậy tại sao ngươi không bắt ông ta đi?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Không phải không được, mà là không dám!” Phương Đông Chưa Tỏ xấu hổ đáp: “Trong nguyên tác, Khúc Tam Nhi này là tam đệ tử của đảo chủ đảo Đào Hoa - Hoàng Dược Sư, võ công cực cao, không yếu hơn cao tăng hàng chữ Huyền ở Thiếu Lâm tự các ngươi đâu. Tuy rằng ông ta què, nhưng vẫn không phải là người mà một mình ta có thể đối phó được!”

“Cho nên ngươi mới tìm bọn ta, còn nghe lén chúng ta nói chuyện sao?” Vương Viễn cười lạnh hỏi.

“Chuyện đó...”

Phương Đông Chưa Tỏ thấy chút suy nghĩ đó của mình bị Vương Viễn đoán trúng phóc, bản mặt dày có hơi đỏ lên.

“Không sao!” Vương Viễn lại khoát tay, bảo: “Mọi người đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi! Nói không chừng chúng ta cũng cần đến ngươi đấy!”

“Ha ha! Ngưu ca quả nhiên không giống người thường như trong lời đồn.”

Nghe được lời này của Vương Viễn, Phương Đông Chưa Tỏ đột nhiên phát hiện ra, tuy hòa thượng trước mặt này kỳ quặc như trong lời đồn, nhưng cũng không đáng ghét cho lắm. Ngược lại, tuy hòa thượng này nói chuyện khó nghe, câu nào cũng nói trúng tim đen, không quanh co lòng vòng một chút nào, mới đầu có thể vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng quen rồi lại cảm thấy rất thoải mái.

“Không thể nào, tên què này rất lợi hại sao? Ông ta có biết Mai Trang ở đâu không?”

Bôi Mạc Đình liếc mắt nhìn Khúc Tam Nhi, vẫn không dám tin người đàn ông gầy yếu, đi đường còn chẳng vững này, lại là tên trộm có thể tự do ra vào hoàng cung, hay là đồ đệ của Đông Tà Hoàng Dược Sư...



Bạn cần đăng nhập để bình luận