Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1035: Tiễn khách

Hai người nói xong liền muốn chọn xác nhận.

Vương Viễn lại đột nhiên nói: "Đừng có xác nhận! Có bẫy!"

"???"

Hai người sửng sốt hỏi: "Làm sao vậy?"

"Các ngươi đã quên chúng ta tới đây làm gì sao?" Vương Viễn cạn lời.

Hai người này hiển nhiên chưa nếm trải đòn hiểm từ NPC, Công Tôn Chỉ vô cùng đơn giản tránh nặng tìm nhẹ nói sang chuyện khác, đã làm hai người này mơ hồ.

Vương Viễn bị Huyền Từ lừa dối nhiều lần như vậy, đương nhiên không dễ bị lừa cho qua như thế!

Đám bọn họ tới Tuyệt Tình Cốc là để lấy Tuyệt Tình Đan sao? Là để tìm người đó có được không! Thế mà lão già Công Tôn Chỉ này lại nói sang chuyện khác, rõ ràng là âm thầm trộm đổi khái niệm.

Người hiểu chuyện đương nhiên không chỉ có mình Vương Viễn.

Chỉ số thông minh của Dương Quá hiển nhiên cao hơn Tống Dương và Đạo Khả Đạo nhiều. Không đợi hai người kịp phản ứng, Dương Quá đã chỉ vào Công Tôn Chỉ nói: "Ta không muốn Tuyệt Tình Đan gì cả, ta chỉ muốn tìm cô cô ta. Cô cô ta chắc chắn ở đây, không tìm thấy cô cô, ta tuyệt không đi. Nếu như không có cô cô, một mình ta sống thì có ích gì?"

Lời này của Dương Quá nói vô cùng dõng dạc, biểu lộ hết chân tình.

Mấy người Vương Viễn nghe xong cũng bị xúc động lây.

Nói thật, Vương Viễn không quá thích Dương Quá. Hắn cảm thấy tiểu tử này là một con gà giò khốn nạn, nơi nơi lưu tình còn không chịu trách nhiệm, chắc chắn không phải hạng tốt lành.

Đừng nhìn Vương Viễn không phải người tốt gì, nhưng hắn lại không muốn kết giao với người nhân phẩm kém. Mà dựa theo hành vi tiêu chuẩn, thì Dương Quá hiện tại trong mắt không có người khác, làm việc luôn lấy mình làm trung tâm, kém xa Tiêu Phong và Quách Tĩnh.

Nếu không phải Đạo Khả Đạo lôi kéo hắn làm nhiệm vụ, Vương Viễn đương nhiên sẽ không giao thiệp với loại người thế này.

Nhưng lúc này, Dương Quá thật sự là mạng chỉ còn một tia, lại vẫn nhớ thương cô cô của hắn ta, tình nguyện chết cũng phải tìm được Tiểu Long Nữ. Loại tình yêu này trong mắt Vương Viễn thật sự có chút đần độn, dù sao ở thời đại này, hiếm có ai ngu ngốc vì nữ nhân mà vứt bỏ tất cả như thế.

Nhưng lúc nghe Dương Quá nói những lời ấy xong, thì Vương Viễn không khỏi cảm động, ấn tượng về Dương Quá cũng tăng lên không ít.

Trung trinh là phẩm chất ưu tú nhất.

Công Tôn Chỉ tự cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng rồi. Ta tha cho ngươi một mạng, nhanh chóng rời đi đi, nhưng Dương Quá lại ngu xuẩn hồ đồ như vậy, khiến Công Tôn Chỉ lập tức khó chịu, nhìn chằm chằm Dương Quá nói: "Trong Tuyệt Tình Cốc của ta không có cô cô của ngươi! Mau chóng rời đi! Bằng không đừng trách ta không khách khí!"

Nói xong, Công Tôn Chỉ vung tay lên nói: "Tiễn khách!"

Sau khi Công Tôn Chỉ ra lệnh, bên sườn đại sảnh nhảy ra hơn mười đệ tử áo xanh, một người dẫn đầu có dáng người thấp bé, râu lại rất dài, diện mạo có chút quái dị, trên đầu treo một cái tên [Phàn Nhất Ông].

Những người khác cũng mang biểu cảm hung hãn.

Binh khí trong tay đám đệ tử Tuyệt Tình Cốc này khá quỷ dị, nhìn trông như lưới đánh cá, lại treo đầy lưỡi đao kêu leng keng.

"Chư vị, xin mời! Tính tình sư phụ ta không tốt lắm đâu!"

Phàn Nhất Ông đi tới trước mặt mấy người Vương Viễn, vươn tay chỉ ra bên ngoài.

Ý trong lời không cần nói ra cũng biết.

Đừng có nể mặt mà còn không biết xấu hổ, bảo ngươi đi thì ngươi đi nhanh đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.

"Cha!"

Công Tôn Lục Ngạc thấy thế, vội vàng chắn trước người Dương Quá nói: "Dương đại ca không có ác ý, chỉ muốn tìm cô cô của hắn mà thôi, người đừng làm như vậy."

"Hừ!"

Công Tôn Chỉ hừ lạnh một tiếng nói: "Tìm người cái gì, ta thấy bọn hắn rõ ràng là cố tình tới gây sự!"

Vương Viễn nghe vậy nhướn mày, thảo luận trong kênh đội: "Công Tôn Chỉ này quả nhiên có vấn đề! Xem ra Tiểu Long Nữ là bị ông ta bắt rồi!"

"Sao ngươi biết?" Tống Dương khó hiểu.

Vương Viễn nghẹn lời: "Ngươi ngốc à! Dựa vào thân phận ông ta, nếu không có tật giật mình thì sao lại đi gây chuyện với chúng ta? Cũng không cần phải trộm đổi khái niệm, đuổi chúng ta đi trong ngày đại hỉ của ông ta chứ! Ta chính là đại đệ tử Thiếu Lâm tự, còn là Thiên Hạ Đệ Nhất, Hiệp Chi Đại Giả, tốt xấu gì cũng phải mời ta ở lại uống chén rượu mừng chứ."

"Ngươi nói có lý!"

Nghe Vương Viễn giải thích như vậy, Đạo Khả Đạo cũng tỏ vẻ đồng ý.

Dù gì Công Tôn Chỉ cũng là BOSS cấp bậc chưởng môn, nếu trong lòng không có quỷ, thì sao lại giấu đầu hở đuôi như bây giờ.

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Đạo Khả Đạo nhìn thoáng qua đám đệ tử Tuyệt Tình Cốc xung quanh, lại nhìn Công Tôn Chỉ: "Móa nó, Công Tôn Chỉ này lại không đổi thành trạng thái nhiệm vụ, chẳng lẽ muốn dùng trạng thái chân thật đánh với chúng ta sao?"

Khi người chơi ở trong trạng thái nhiệm vụ mà gặp BOSS, hầu như BOSS đều sẽ dùng trạng thái nhiệm vụ để đối địch. Hiện tại cấp bậc Công Tôn Chỉ lại vẫn là 130, độ khó này hiển nhiên không hề giảm bớt.

Vương Viễn khẽ cười nói: "Cấp 130 thôi mà, tuy khó đối phó, nhưng cũng không đến mức không đối phó được!"

Hiện tại Dịch Cân Kinh của Vương Viễn đã đại thành, có Thái Huyền Kinh bổ trợ, sau khi dung nhập Bắc Minh Thần Công, nội lực của hắn đã đạt tới cảnh giới cực cao.

Tống Dương mặc dù không mạnh mẽ hung hãn như Vương Viễn, nhưng phối trí võ học cũng hiếm có trong thiên hạ, lại có thêm cao thủ như Đạo Khả Đạo, ba người cùng lên, thì BOSS cấp bậc chưởng môn cũng không đến mức không thể đối phó.

"Được! Vậy chúng ta đi!"

Vương Viễn ôm quyền với Công Tôn Chỉ làm bộ rời đi, đồng thời ra lệnh trong đội ngũ: "Lên!"

Vương Viễn vừa ra lệnh, hai người Đạo Khả Đạo và Tống Dương một trái một phải thả người xông lên.

Trong giây lát, hai người đã vọt tới trước mặt Công Tôn Chỉ.

Ngón tay Tống Dương ngưng tụ Nhất Dương Chỉ, liên tiếp điểm ba cái về phía Công Tôn Chỉ, sử dụng [Tam Dương Khai Thái], ba luồng sức lực chỉ thẳng mặt Công Tôn Chỉ.

Cùng lúc đó, khinh kiếm trong tay Đạo Khả Đạo nhanh chóng đổi thành trọng kiếm, một chiêu [Đại Uy Tam Trọng Kính], bổ thẳng xuống đầu Công Tôn Chỉ.

"Hừ hừ!"

Công Tôn Chỉ là một BOSS cấp 130, võ công đương nhiên cực cao.

Đối mặt với công kích của hai người, Công Tôn Chỉ chỉ khẽ nhích người, tránh thoát chỉ lực của Tống Dương, tay phải đột nhiên biến thành màu đen, một chưởng đập lên trọng kiếm của Đạo Khả Đạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận