Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 912: Kỹ không bằng người

Một điều kiện tiên quyết để sử dụng được thuật nói bằng bụng, đó chính là không thể dùng với người có tu vi nội lực cao hơn mình. Tu vi cỡ như Tiêu Phong hiển nhiên không phải là thứ mà Đoàn Diên Khánh có thể so sánh được.

Sau khi biết người trước mặt là ai, Đoàn Diên Khánh vừa sợ hãi lại vừa tức giận, cũng không dám tiếp tục dùng thuật nói bằng bụng nữa, chỉ đành phải duỗi cây gậy thiết tới, viết lên trên tảng đá xanh được mài nhẵn bóng trên đất: “Các hạ có thù gì với ta?”

Lại chỉ nghe thấy một tràng tiếng sạt sạt vang lên, tựa như viết chữ trong cắt, sáu con chữ này, mỗi một chút đều hằn vào trong đá.

“Ặc...”

Nhìn thấy chiêu thức này của Đoàn Diên Khánh, tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh, thầm cảm thán tu vi của đại ác nhân này thật tuyệt vời.

Nền đất đá xanh này được lát bằng đá xanh mài nhẵn bóng, hơn nữa còn vô cùng kiên cố, người có võ công cao cường bình thường dùng chỉ lực còn khó mà khắc lại được vết tích trên tấm ván gỗ, mà Đoàn Diên Khánh chỉ dùng một cây gậy sắt dài bốn thước làm bút, viết như nước chảy mây trôi trên nền đá bằng Nhất Dương Chỉ, thế này còn mạnh hơn so với dùng chỉ lực khắc chữ trên nền đá bình thường, không biết bao nhiêu.

Những người có mặt ở đó, không có người nào không phải hạng người có võ công cao cường, trong đó cũng loại BOSS cấp một trăm không kích hoạt như Đoàn Chính Thuần, nhưng khi nhìn thấy chiêu thức này của Đoàn Diên Khánh, cũng tự than thở mình chẳng bằng, bội phục từ tận đáy lòng.

Thế nhưng Tiêu Phong nhìn thấy gã viết xong, chẳng nói một lời mà đi lên trước, duỗi chân tới, dùng đế giày da lau dưới nền đất vài cái, lập tức lau sạch sẽ bảy chữ trên nền đá đó đi.

“Cái đệt!”

Tất cả mọi người đều kinh hãi, còn sự sùng bái của Vương Viễn đối với Tiêu Phong thì lại lên đến tuyệt đỉnh.

Một người dùng gậy sắt viết chữ lên nền đá đã rất khó rồi, người kia thì lại duỗi chân ra đã xóa sạch chữ viết, loại võ công dưới lòng bàn chân này, còn khó hơn ngưng tụ nội lực ở đầu gậy rất nhiều.

Hai người một người viết, một người lau, khiến con đường mòn ven hồ được lát đá xanh trông giống như một bờ cát.

Đoàn Diên Khánh liếc mắt nhìn Tiêu Phong một cách sợ hãi, biết rằng Tiêu Phong đang cố tình thể hiện thực lực, ý tứ dùng chân xóa sạch chữ của mình cũng rất rõ ràng, hiển nhiên là đang nói: “Hai người chúng ta không thù không oán! Chuyện quá khứ đều là hiểu lầm! Mong rằng hai bên hãy dừng tay!”

Đừng thấy Tiêu Phong bình thường luôn mỉm cười, thực ra cũng là một người kiêu ngạo, tuy rằng Đoàn Diên Khánh là ác nhân số một thiên hạ, nhưng dù sao cũng là người tàn tật, nên y hiển nhiên sẽ không làm khó gã.

Đoàn Diên Khánh tự biết mình không phải là đối thủ của y, vì vậy cầm gậy sắt gạch lên nền đất một chút, làm ra động tác xóa bỏ toàn bộ.

“Lão đại, ngươi không làm hoàng đế sao?”

Nhạc Lão Tam thấy thế thì hét lên: “Ta còn muốn làm vương gia cơ!”

Tất cả mọi người: “...”

Đoàn Chính Thuần lạnh lùng nói: “Hừ! Sau khi hoàng huynh của ta thoái vị, thì hoàng đế sẽ do ta làm, sau khi ta thoái vị còn có con trai ta, lão đại ngươi ngay cả con trai nối dõi còn chẳng có, cho dù làm hoàng đế này cũng có tác dụng gì?”

“Chuyện này còn không phải đơn giản hay sao?”

Nhạc Lão Tam vỗ ngực thể hiện: “Kêu con trai ngươi nhận lão đại nhà ta làm bố, vậy không phải lão đại ta đã có con trai rồi sao? Dù sao cũng đều là họ Đoàn cả!”

“Đệt...”

Nghe được lời này của gã, tất cả mọi người đều sa sầm mặt mũi, còn Vương Viễn thì lại càng càng đỡ trán thở dài. Nhạc Lão Tam này thật đúng là đầu óc quá đơn giản, logic lố lăng đến cực điểm, mở miệng là nói vớ va vớ vẩn, sau này ra ngoài tuyệt đối không dám nói mình là sư phụ của tên ngu ngốc này!

“Được rồi lão tam!”

Đoàn Diên Khánh cũng cảm thấy hơi mất mặt, quở trách Nhạc Lão Tam một câu, sau đó liếc mắt nhìn Tiêu Phong, nói: “Là chúng ta kỹ thuật không bằng người!”

Nói xong, Đoàn Diên Khánh nhấn gậy sắt lên đất, nhẹ nhàng bay đi.

“Mả mẹ nó, tên tạp chủng Khiết Đan này có gì hay ho chứ!” Nhạc Lão Tam chửi ầm lên.

Sắc mặt của Tiêu Phong u ám, duỗi tay tay tới xách Nhạc Lão Tam lên như xách một con gà nhỏ, túm ở trong tay, rồi thuận tay ném vào trong nước.

“Lão tam mau đi thôi, đừng ở nơi này làm mất mặt nữa!”

Diệp Nhị Nương cũng không thể nhìn nổi nữa, đứng cách bảy tám trượng gọi một tiếng, rồi mấy người đi theo phía sau Đoàn Diên Khánh, biến mất ở cuối đường.

“Thế là giải quyết xong rồi sao?”

Thấy tứ đại ác nhân bị Tiêu Phong hù dọa một cách đơn giản như vậy, Vương Viễn có hơi không dám tin.

Hắn vẫn rất hiểu đức hạnh của hệ thống, mỗi một nhiệm vụ đều có đủ loại hãm hại khác nhau, [Đại Ca Cầm Đầu] này chính là nhiệm vụ cấp bậc [Kinh Thế Hãi Tục], làm thế nào lại qua màn một cách đơn giản như vậy là được chứ?

Nghĩ đến đây, Vương Viễn mở nhật ký nhiệm vụ ra, chỉ thấy trong thanh nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ [Đại Ca Cầm Đầu] này vẫn chưa hiển thị [đã hoàn thành].

“Lẽ nào còn có cốt truyện phía sau nữa?”

Vương Viễn liếc mắt nhìn Đoàn Chính Thuần với vẻ mặt phức tạp, lão cẩu này có nhiều kẻ địch thật đấy, người này nối tiếp người kia. Nhưng Vương Viễn ngược lại cũng không hoang mang chút nào. Dù sao thì cũng có tay đấm siêu vô địch như Tiêu Phong ở đây, chỉ cần không có cao thủ Thần cấp cấp 200 tới đây, thì nhiệm vụ này cũng không khó làm.

Có chỗ dựa thì việc gì cũng làm được, anh Phong xã hội của ta chính là người lợi hại như vậy đấy.

Ngay khi Vương Viễn đang thầm tính toán, thì vợ chồng Đoàn Chính Thuần và thuộc hạ lần lượt tới cảm ơn Tiêu Phong.

Vương Viễn cũng nói: “Lần này cũng may mà có sư huynh, không bằng tiến vào uống hai ly đi? Ở nơi này có Đoàn vương gia chắc hẳn có không ít rượu ngon đấy!”

Kẻ nịnh bợ thì phải biết đón ý hùa theo sở thích của người khác, Tiêu Phong bình thường có ba sở thích lớn, đó là hút thuốc, uống rượu, uốn tóc, hút thuốc và uốn tóc là Vương Viễn đoán mò, nhưng uống rượu thì chắc chắn là thật. Đoàn lão nhị và người tình gặp riêng, hiển nhiên sẽ giấu không ít rượu ngon, sao không mượn hoa hiến Phật, một là vừa nâng cao độ hảo cảm, kéo gần mối quan hệ, tiếp đó là giữ Tiêu Phong ở lại nơi này, khỏi phải lo lắng đề phòng nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận