Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 935: Một kẻ đủ tàn ác

Nhưng tính chất của đám người chơi chuyên nghiệp này lại không đơn thuần, phòng công tác ít ra còn dùng sức lao động của mình, cần mẫn làm giàu, mà Hắc Thạch Hội lại phát triển thành một nghiệp đoàn lừa đảo, danh tiếng trong trò chơi nát cực kỳ.

Năm đó hội trưởng đời thứ ba của bọn họ là Chuyển Luân Vương đã làm ra một phi vụ cực lớn, lừa toàn bộ vật liệu của chủ thành, nghe nói sau đó bị một đoàn đội nhỏ của Toàn Chân giáo gài bẫy giết chết.

Truyền tới tay Lữ Tứ Phương đã là đời thứ năm, gã này còn đáng ghét hơn cả Chuyển Luân Vương năm đó, gã mượn sức mạnh của triều đình để phát triển nghiệp đoàn, hiện tại trở thành nhà độc quyền ở thành Tương Dương. Chuyện này càng khiến tiếng xấu của Hắc Thạch Hội lan xa hơn.

Lữ Tứ Phương vốn không phải tên như vậy, sau khi nhận tướng thủ thành Tương Dương là Lữ Văn Đức làm cha nuôi mới đổi họ, đi đâu cũng lôi tầng quan hệ này ra để lên mặt, sống như một tên tôi tớ của Tam gia.

“Ha ha!”

Lữ Tứ Phương nghe ra ý tứ giễu cợt trong giọng điệu của Vương Viễn, gã không tức giận mà còn mỉm cười nói: “Đều là hư danh cả!”

“Có cái rắm!”

Vương Viễn câm nín không thôi, tên Lữ Tứ Phương này đúng là vô liêm sỉ, gã tưởng mình khen gã đó hả?

“Thực lực các hạ ra sao mới rồi ta đã được chứng kiến.” Lữ Tứ Phương lại nói tiếp: “Chung quy thực lực một người cũng có hạn, hiện tại khắp thành Đại Lý đều có người của Hắc Thạch Hội, dịch trạm cũng bị phong tỏa rồi, các hạ có bản lĩnh đằng trời cũng không thoát được đâu.”

“Có gì mau nói có rắm mau thả! Đừng có vòng vo Tam Quốc nữa!” Vương Viễn nhịn không được đốp lại một câu, sau đó nhìn quanh bốn phía tìm góc chết.

Vừa nhìn hắn lập tức thầm giật mình.

Mẹ nhà nó, đám Hắc Thạch Hội này không hổ là tay lành nghề trong việc bày mưu tính kế, mấy chuyện như bao vây đuổi giết người so ra không biết chuyên nghiệp hơn đám người chơi trên núi Vô Lượng kia bao nhiêu. Lúc này ngay cả một khe hở trên phố cũng chật cứng người chơi, vây Vương Viễn kín kẽ từ đầu đến đuôi, không lộ một chút sơ hở nào.

“Ta chỉ muốn nói đôi điều với cô nương mà thôi!”

Lữ Tứ Phương nói: “Mạng của anh em và thuộc hạ ta cũng là mạng, cô nương chắc cũng không muốn mình bị chặn ở điểm sống lại, đánh đến khi tài khoản tụt về cấp 0 đâu nhỉ? Không bằng mọi người thẳng thắn một chút, chỉ cần ngươi giao bí tịch ra, ta đảm bảo sẽ giúp ngươi an toàn rời khỏi Đại Lý.”

“Nói tới nói lui, suy cho cùng ngươi chỉ muốn cướp bí tịch trong tay ta mà thôi!” Vương Viễn cười nhạt nói.

“Đây chẳng qua là một cuộc trao đổi có sự chấp thuận từ hai bên, lấy đâu ra cướp đoạt chứ?” Lữ Tứ Phương giải thích.

“Vậy nếu ta không giao bí tịch ra thì sao?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Thế thì ta đành phải cân nhắc về đề nghị của ngươi vậy.” Lữ Tứ Phương cười nói: “Ta thực sự không muốn làm mấy chuyện thô lỗ như cướp bóc gì đó đâu.”

“Phải xem bản lĩnh của ngươi đến đâu đã!”

Đừng nói trong tay Vương Viễn không có bí tịch, cho dù có cũng sẽ không giao dịch với loại người như Lữ Tứ Phương, mà hiện tại hắn còn bị uy hiếp nữa chứ. Lúc nói chuyện, Vương Viễn đã tiến nhanh về trước một bước, nháy mắt áp sát Lữ Tứ Phương, tóm chặt lấy gã, tay trái bóp cổ họng, tay phải chỉ vào đám người chơi xung quanh mà đe dọa: “Lùi lại hết cho ta, nếu không ta sẽ bóp gãy cổ lão đại các ngươi.”

“Ha ha!”

Ai ngờ Lữ Tứ Phương chẳng chút hoang mang, còn bật cười nói: “Cô nương à, tình thế cấp bách dễ khiến người ta rối loạn, ngươi nhìn xem ta cấp mấy.”

“???”

Vương Viễn cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy trang bị trên người gã là áo vải từ Tân Thủ Thôn… tên khốn nạn này thế mà lại là một tài khoản nhỏ cấp mười.

“Hề hề!” Lữ Tứ Phương cười đắc ý, gã lôi một thanh chủy thủ ra, đâm thẳng vào ngực mình, trước khi chết còn không quên ra lệnh cho đám người xung quanh: “Giết cho ta, giết đến chừng nào rớt bí tịch mới thôi.”

Lữ Tứ Phương vừa ra lệnh, người chơi Hắc Thạch Hội đứng hàng đầu lập tức xông lên bao vây Vương Viễn.

Là nhân sĩ chuyên nghiệp nên Hắc Thạch Hội rất có kinh nghiệm chiến đấu, phối hợp môn phái khá thành thạo.

Đệ tử Thiếu Lâm hàng trước đặt ngang trường côn, chúi đầu tiến về trước sử dụng một chiêu [Trùng Trận Trảm Tương], từ hai bên đầu phố xông về phía Vương Viễn.

[Trùng Trận Trảm Tương] là chiêu thức khống chế trong Thiếu Lâm côn pháp, dùng sức lực mạnh mẽ đánh về phía đối thủ, khiến họ lâm vào trạng thái bị giam hãm.

Kiếm khách Hoa Sơn và Võ Đang chỉ chờ có thế cầm kiếm theo sát ngay sau.

Một khi Vương Viễn bị hàng trước khống chế, bọn họ sẽ dốc hết sức tung các chiêu mạnh nhất, lại thêm người chơi Đường Môn kẹp đằng sau thì Vương Viễn có chạy đằng trời.

Vương Viễn ngu gì mà đứng đó cho bọn họ đánh, chớp mắt khi đám người chơi Thiếu Lâm tự sắp đụng trúng mình, hắn duỗi tay phải lôi từ trong ngực ra một cây thiền trượng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, sau đó hai tay nắm chặt lấy thiền trượng, cả người bay lên trời.

“Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Vương Viễn thình lình bay lên trời khiến đám người chơi Thiếu Lâm tự mất đi mục tiêu, hai bên trực tiếp lao vào nhau, bổ nhào thành một đống.

Mà lúc này, kiếm khách Hoa Sơn và Võ Đang đã đuổi tới kịp, thấy Vương Viễn bay lên không thì lập tức tung người nhảy lên, vung kiếm tính đâm.

Vương Viễn không chút hoang mang, tay chống vào thiền trượng, lấy nó làm trụ trung tâm, hai chân xoay vòng đá liên hoàn.

“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!”

Nhóm kiếm khách mới tung người nhảy lên đã ăn ngay một đá của Vương Viễn, hơn nữa cú nào cú nấy đều chuẩn xác đạp lên mặt bọn họ.

Thân thủ của hắn linh hoạt, sức lực cũng không hề yếu, cú đá cực nặng, đệ tử Võ Đang còn đỡ vì phái này có nội công hùng hậu, điểm khí huyết cao, ăn một cước của Vương Viễn cùng lắm chỉ thoi thóp sắp chết thôi.

Người chơi Hoa Sơn lại không may mắn như vậy, phái này tấn công cao nhưng phòng thủ và điểm khí huyết thấp, làm sao có thể chịu nổi cú đá trời giáng của Vương Viễn được chứ, có mấy người đã bị hòa thượng này đá chết tại chỗ rồi.

Người chơi đánh tầm xa đứng hàng sau thấy Vương Viễn tránh thoát khống chế còn chặn lại nhóm gây sát thương thì ngạc nhiên quá đỗi, thế là trực tiếp phát động tấn công kẻ địch đang lơ lửng giữa không trung kia.

Ám khí, nỏ, tên,… như cánh chim nhắm thẳng vào Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận