Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 592: Cha?

"?"

Tống Dương dán tai lên trên cửa cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh quáng cáo trên tivi: "Chuyên chữa trị bệnh vô sinh, giúp bạn lấy lại gia đình hoàn chỉnh..."

"Hắn vẫn còn xem tivi được!! Quá tự tin rồi!"

Tống Dương vừa sợ vừa giận.

Mẹ nó, ăn trộm bây giờ một chút chuyên nghiệp cũng không có. Chạy tới nhà người khác trộm đồ mà còn không biết che giấu một chút.

"Đương nhiên tự tin! Nếu không sao hắn dám đến trộm trên đầu ta?"

Vương Viễn tiện tay đẩy cửa ra, chỉ thấy trên ghế sa lon bên trong phòng có một vị hán tử khôi ngô đang ngồi. Lúc này trên tay người nọ còn cầm một chén trà, vừa uống trà vừa xem tivi. Vì đang đưa lưng về phía hai người cho nên bọn họ chỉ nhìn thấy nửa bên sườn mặt, không nhìn thấy mặt.

"Mẹ nó! Còn dám uống trà của ta!"

Vương Viễn nhấc tay phải lên, cả một túi đồ lớn bị ném bay thẳng về phía đại hán kia. Đồng thời đôi chân đuổi sát phía sau, một quyền đuổi theo.

Tay phải đại hán kia cầm chắc chén trà, tay trái vươn ra xuyên qua hư không, tiện tay đón lấy túi đồ mà Vương Viễn ném tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chú vào tivi, đầu cũng không thèm quay lại, thậm chí chén trà trong tay không hề bị lay động một chút nào.

"???"

Thấy tên trộm này lại có thân thủ như vậy, Vương Viễn cảm thấy kinh hãi.

Sống hơn hai mươi năm, người có thân thủ như thế, Vương Viễn chưa từng gặp quá mười người. Thân thủ tên trộm này lại nhìn rất quen thuộc, không lẽ...

"Bộp!"

Trong lúc Vương Viễn phân tâm, nắm tay đã hạ xuống.

Mu bàn tay tay trái đại hán kia vỗ chéo một cái, Vương Viễn chợt cảm thấy sức lực biến mất, suýt chút nữa bồ nhào lên mặt đất, tay trái thuận thế vươn ra, chỉ vào mặt kẻ trộm.

"Ừ, có tiến bộ!"

Tên trộm hài lòng gật đầu, quay mặt lại.

"Con..." Thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa khủng bố kia, Vương Viễn nhất thời ngu người.

Tên trộm kia nắm lấy cổ tay trái của Vương Viễn, sau đó kéo lên.

"Ai nha!"

Tay phải của Vương Viễn không có sức, vốn còn đang không ổn định, lúc này lại bị lôi kéo, càng không thể đứng vững được, kêu lên một tiếng ngã vào khe hở giữa bàn trà và ghế sa lon. Đại hán kia giơ chân đạp vào phía sau lưng Vương Viễn, hơi dùng sức một chút, bất luận Vương Viễn giãy giụa như thế nào cũng không thể nhúc nhích.

"Vương Viễn!"

Thấy Vương Viễn bị người ta cho hai, ba đòn đã bị quật xuống đất, Tống Dương hoảng sợ.

Từ trước đến giờ Vương Viễn chưa bao giờ che giấu sự thật là hắn biết võ ở trước mặt Tống Dương, nên Tống Dương đương nhiên biết rõ thân thủ của Vương Viễn như thế nào.

Thân thủ của Tống Dương ở trong lứa tuổi thanh thiếu niên cũng là nổi bật xuất chúng, có thể gọi là điểm trần. Nhưng Vương Viễn lại giỏi hơn Tống Dương rất nhiều, thực lực rất mạnh mẽ, Tống Dương chưa thấy ai như vậy.

Chỉ là lúc này Vương Viễn lại bị một tên trộm nhẹ nhàng đánh ngã xuống đất. Tuy Vương Viễn có chút khinh địch, bị đánh bất ngờ, nhưng có thể đánh ngã Vương Viễn nhẹ nhàng như vậy, có thể thấy được thực lực của tên trộm này cao hơn Vương Viễn rất nhiều.

Bây giờ yêu cầu làm trộm đều cao như vậy sao?

Trong lúc suy nghĩ, Tống Dương cũng không rảnh rỗi, bước lớn xông lên muốn giúp Vương Viễn.

"Hử?"

Tên trộm nghe thấy tiếng kêu của Tống Dương, cúi đầu vô cùng bất ngờ liếc mắt nhìn Vương Viễn, một ngón tay trái duỗi ra.

"Bộp!"

Không đợi đòn tấn công của Tống Dương hạ xuống, một ngón tay của đại hán kia ra sau tới trước đâm tới cách cổ họng của Tống Dương chỉ có một tấc.

"!!!"

Tống Dương kinh hãi không thôi, dưới chân chuyển mình một cái, xuất ra chiêu [Di Tinh Hoán Đẩu] ra tay tấn công lần nữa. Nhưng lại ngón tay tên trộm lại một lần nữa đâm ở trước cổ họng của Tống Dương.

"??"

Tống Dương lại một lần nữa xoay người, ngón tay kia như bám dính lấy Tống Dương, lại một lần nữa chỉ cách cổ họng của cô đúng một tấc. Cho dù là khoảng cách hay góc độ, so với hai lần trước đều không lệch một li.

"Này..."

Tống Dương triệt để bối rối, như thế này, đừng nói cô, cho dù là lão tổ tông Dương gia tới cũng sợ không làm được chuẩn xác như vậy. Tên trộm trước mắt rốt cuộc là thần thánh phương nào?

"Có bản lĩnh đó!"

Lúc này tên trộm kia nở nụ cười, nhìn Tống Dương một chút, lại quay qua nhìn Vương Viễn, vẻ mặt ngoài ý muốn. Trong cái ngoài ý muốn lại còn mang theo chút vui mừng, cái loại vui mừng kiểu như con lợn nhà mình nuôi đã ủn được cải trắng nhà người ta.

Cũng không biết đang khen Tống Dương hay khen Vương Viễn nữa.

"Ta liều mạng với ngươi!" Tay phải của Tống Dương rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông, rung tay một cái, nhuyễn kiếm thẳng tắp, khí thế sắc bén tẳn ra tứ phía.

Mẹ nó, cô nàng này lúc nào cũng mang theo vũ khí quản chế bên người... May Vương Viễn đối với cô cũng không có ý nghĩ không an phận, không thì hậu quả có thể tưởng tượng được.

"Dừng tay!"

Mắt thấy Tống Dương muốn chơi thật, Vương Viễn vội vã kêu to một tiếng: "Đây không phải trộm, đây là cha ta..."

"Cha?"

Tống Dương hơi sửng sốt.

"Ôi chao! Thật ngoan! Bác cho ngươi bao lì xì!" Đại hán kia cười ha ha, vỗ vao Vương Viễn nhỏ giọng nói: "Cho cha ít tiền... Mẹ ngươi quản chặt..."

"Tiền... Tiền bối..."

Thấy đại hán kia tận dụng triệt để mọi thứ chiếm lợi cho mình, Tống Dương cũng có chút ngớ người, vội vàng sửa miệng.

"Ha ha, bỏ đi!"

Lão đồng chí Vương mỉm cười một cái, cười híp mắt nâng chân lên, để Vương Viễn bò dậy, đồng thời còn không quên cợt nhả nói: "Bảo sao ngươi lại không về nhà."

"Bớt nói nhảm!"

Mặt Vương Viễn đỏ lên nói: "Sao cha lại đến đây?"

"Sao ta lại không được đến?" Lão Vương hỏi ngược lại: "Đây là nhà của ta..."

"..."

Vương Viễn không còn gì để nói, lão cẩu chết bầm, quả nhiên không có nhân quyền...

Lão Vương nói: "Đi công tác ngang qua, vốn còn định ở chỗ này ngủ một đêm, không ngờ được tên nhóc nhà ngươi vậy mà lại nuôi hoa nơi này! Cô bé này họ Dương?"

Nói xong, lão Vương nhìn Tống Dương nói: "Thân thủ của cô bé không tồi!"

"Vãn bối Tống Dương! Không biết đại danh của tiền bối?"

Tống Dương vô cùng khách khí chắp tay ôm quyền với Vương Vũ.

"Ha ha! Vô tình cắm liễu, liễu thành rừng?" Lão Vương cười ha ha một tiếng nói: "Trong tên lão phu chỉ có một chữ Vũ!"

"Vương Vũ?!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận