Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1260: Đinh Xuân Thu bỏ chạy

“Đệt mợ!”

Quỷ kế của Đinh Xuân Thu có khiến người khó lòng phòng bị hay không tạm thời không nói, nhưng hành động làm màu của đám đệ tử của lão thực sự khiến người khó lòng phòng bị, bán đứng phản bội một cách dứt khoát và lưu loát như vậy, thực đúng là lần đầu tiên trông thấy.

“Có lợi ích gì cơ?” Mario nghe được hai chữ lợi ích, đôi mắt tỏa sáng, suýt chút nữa thì quên mất việc mình đã bị hại gãy một cánh tay.

Người đó vội vàng đáp: “Phái Tinh Túc ta tổng cộng có ba bảo vật, được gọi là Tinh Túc tam bảo, chỉ có lão quái Tinh Túc và ta biết nơi cất giấu mà thôi, nếu ngươi tha mạng cho ta thì bảo bối đó chính là của ngươi.”

Một đệ tử Tinh Túc khác lớn tiếng kêu: “Đại anh hùng, đại anh hùng, ngươi đừng mắc bẫy của hắn! Trong Tinh Túc tam bảo, có một thứ đã sớm bị người thó mất rồi.”

Trong phút chốc, đám đệ tử phái Tinh Tú nhao nhao kêu la: “Các vị đại anh hùng, ngươi tha mạng cho ta mới là tốt nhất, bọn họ đều là tiểu nhân, chỉ ta trung thành và tận tâm thôi.”

“Đại anh hùng, ta là người biết nhiều võ công bản môn của phái Tinh Túc nhất, ta sẽ dạy hết lại cho các ngươi.”

“Thực ra mọi người trong phái tới Trung Nguyên là có đại âm mưu, tha cho ta thì ta sẽ nói hết những bí mật này cho các ngươi.”

“Các ngươi đã từng nghe nói tới kho báu “Vạn Tí Tử” của Tinh Túc Hải chưa?”



Những người này mồm năm miệng mười, lời nói xu nịnh và nguyện thuần phục như thủy triều ùa tới, có động đến lợi ích, có cái mưu đồ thu hút lòng tò mò của đối phương, có cái lại càng là bịa đặt trắng trợn, vô lý hết sức, khiến đám người Vương Viễn dở khóc dở cười, con mẹ nó đám đồ đệ này thật quá hiếu thuận, phái Tinh Túc thật đúng là sư từ tử hiếu.

“Ngay cả sư phụ các ngươi mà các ngươi còn bán đứng được, còn nói bản thân mình trung thành tận tụy sao?” Tống Dương bĩu môi, nói một cách khinh bỉ.

“Cái này đâu có giống nhau? Bản lĩnh của Đinh lão quái thấp kém, đi theo lão thì có tương lai gì được chứ, cô nương, ngươi lớn lên xinh đẹp, võ công còn vô địch đương thời, có thể làm thuộc hạ của ngươi là vinh dự của chúng ta.”

“Thật sao?” Cô ngốc Tống Dương này bị lừa đến sững sờ.

“Hừ hừ!”

Đinh Lão Tiên nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời đã tóm lấy vài tên đệ tử bên cạnh ném về phía mấy người Vương Viễn.

“Không ổn! Mau tránh ra!”

Vương Viễn thấy thế, vội vàng dùng một tay túm Tống Dương, lùi về sau một bước tránh đệ tử Tinh Túc văng tới.

Những người khác thì không may mắn như vậy, Đinh Xuân Thu ra tay quá bất chợt, ngay khi Vương Viễn nhắc nhở, thì những đệ tử Tinh Túc đó đã bay tới trước mặt mọi người rồi.

Ngoại trừ thân pháp nhanh như Bôi Mạc Đình ra thì những người khác hiển nhiên không kịp né tránh, vì thế đều ra tay đón đỡ. Kết quả bọn họ không kịp chặn, đều bị biến thành màu xanh lục, thân mình trúng kịch độc, lượng máu giảm xuống vèo vèo, nội công xua độc cũng không thể mang đến tác dụng gì, nên chỉ đành vừa lùi, vừa điên cuồng uống dược hồi máu, khó khăn lắm mới không bị độc chết.

Phái Tinh Túc, [Liên Hoàn Hủ Thi Độc]!

Hai tay của Đinh Xuân Thu tiếp tục với tới, từng đệ tử ở bên cạnh liên tiếp bị ném về phía đám người.

Mọi người không dám đón đỡ, bị đập tới thì vội vàng lùi về sau tránh né.

Sức chiến đấu của Đinh Xuân Thu thế nào thì phải nhìn xem bên cạnh lão có bao nhiêu đệ tử. Bọn họ không chỉ có thể làm đội cổ động, mà còn có thể làm đạn dược, thật sự là quá nhiều công dụng.

“Mọi người dùng ám khí!”

Ngay khi đệ tử bên cạnh Đinh Xuân Thu đang va vào người, thì cơ thể của Bôi Mạc Đình lóe lên một cái, bay tới cách Đinh Xuân Thu không xa, giơ tay bắn ra mười mấy cây châm độc!

Đinh Xuân Thu vung mái tóc một cách không hề hoang mang, mái tóc bạc đầy đầu giống như một chiếc roi mềm, quất toàn bộ độc châm trở về, bắn lên người Bôi Mạc Đình, một cái vung ngược này, độc châm biến thành độc của Đinh Xuân Thu, Bôi Mạc Đình cũng biến thành màu xanh lục ngay tại trận.

Đinh Xuân Thu uy phong lẫm liệt, đánh đám người Vương Viễn nhảy lên nhảy xuống, khiến những đệ tử phía Tinh Túc vừa rồi còn phản bội lại bắt đầu diễu võ giương oai, thậm chí còn lôi kèn chiêng nạo bạt ra, gõ lẻng xẻng…

“Ha ha ha! Tinh Túc lão tiên, thiên hạ đệ nhất, yêu ma tiểu nhân, sao có thể chịu nổi một đòn?”

“Vừa rồi đệ tử dùng kế hoãn binh để ổn định kẻ địch, vẫn mong sư phụ đừng trách tội!”

“Thúi lắm, sư phụ thần thông quảng đại, còn cần đến kế hoãn binh của ngươi sao? Ngươi làm điều thừa thãi rồi!”

Môn hạ của mình đê tiện và vô sỉ như vậy, nhưng Đinh Xuân Thu lại chẳng có lấy một chút suy nghĩ trách tội nào, ngược lại còn rất vui vẻ.

Tình huống của mấy người Vương Viễn ở bên này lại không được lạc quan cho lắm.

Độc của Đinh Xuân Thu mạnh đến mức thật vô lý.

Với độc dược bình thường, chỉ cần nội lực của người chơi cao thì có thể kháng cự lại được, nâng cao khả năng kháng độc, nhưng với độc của Đinh Xuân Thu, dùng nội lực lại không thể hóa giải hết được, mà chỉ có thể chống đỡ bằng dược vật.

Một đợt Liên Hoàn Hủ Thi Độc vừa rồi, ngoại trừ hai người Vương Viễn và Tống Dương ra thì những người khác đều trúng độc hết, đừng nói là tiếp tục chiến đấu, mà chỉ hơi dừng lại để uống dược đợi tác dụng, lượng máu đã có thể nhìn thấy đáy, cũng may trong túi mọi người đều có đủ dược hồi máu, bằng không chắc chắn không chống đỡ nổi.

Dưới sự hỗ trợ nịnh nọt của đám đệ tử, Đinh Xuân Thu càng đấu càng hăng, uy phong lẫm liệt.

“Người thương của ta… ngươi đang ở đâu?”

Mắt thấy mấy người Vương Viễn sắp không chống đỡ nổi nữa, thì một giọng nói quen thuộc lại thảm thiết đột nhiên vang vọng khắp sơn cốc, như thể từ xa bay tới, lại giống như vang vọng ngay bên tai.

“Giọng nói này là?” Vương Viễn và Bôi Mạc Đình nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy có hơi quen thuộc.

Đinh Xuân Thu nghe thấy giọng nói này, cơ thể hơi chấn động, lão dừng tấn công mấy người Vương Viễn, rồi nhíu mày hỏi: “Cao nhân phương nào?”

Đinh Xuân Thu vừa dứt lời, giọng nói buồn bã đó lại vang lên: “Xuân Thu ca ca, là ngươi sao? Ta là Nhị Nương đây… chúng ta đã lâu không gặp, người ta nhớ ngươi lắm đó…”

“Ặc!”

Nghe được giọng nói này, sắc mặt của Đinh Xuân Thu lập tức thay đổi, trông như nhìn thấy quỷ, lão lập tức quay người, không để ý đến đám người Vương Viễn nữa, mà tung người bay đi mất.

Đệ tử môn hạ của lão thấy sư phụ bỏ chạy, cũng hoang mang lo sợ, nhanh chóng chạy mất xác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận