Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 210: Đồng đội heo Lưu Chính Phong

Nhưng mà tên hòa thượng trước mặt lại quá kỳ quái, chỉ giữ nhẹ một cái mà đã khiến cho kiếm trong tay Ngũ Nhạc Độc Tôn không thể tiến về phía trước được, sự chênh lệch như vậy đúng là mới thấy lần đầu.

Đương nhiên rồi, tu vi võ học không phải được đánh giá bằng sức khỏe, thực lực cao hay thấp còn phải xem tu vi võ học thế nào.

Luận về lực tay, Ngũ Nhạc Độc Tôn tự thấy mình không bằng Vương Viễn, vì thế bèn nhẹ buông tay khỏi thanh trường kiếm, tay phải vận nội lực, đánh một chưởng về hướng mặt Vương Viễn.

[Đại Tung Dương Thần Chưởng]

Chưởng pháp trung cấp phái Tung Sơn, chưởng lực cương mãnh bá đạo, có thể nói là quyền cước công phu số một trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái.

Phí Bân trong Tung Sơn thập thất thái bảo đã nổi danh giang hồ nhờ tuyệt kỹ này.

Đối mặt với đòn tấn công của Ngũ Nhạc Độc Tôn, Vương Viễn không hề hoảng loạn nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, tay trái lật cái bàn trước mặt lên, chặn trước mặt Ngũ Nhạc Độc Tôn.

“Rầm!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, cái bàn bị một chưởng của Ngũ Nhạc Độc Tôn đánh nát.

Chưởng lực của Ngũ Nhạc Độc Tôn bị triệt tiêu, Vương Viễn ném bỏ thanh trường kiếm trong tay, đánh chiêu [Hồ Giảo Man Triền] về phía Ngũ Nhạc Độc Tôn.

Là người đã tàn sát các cao thủ trên bảng xếp hạng, thực lực của Ngũ Nhạc Độc Tôn đương nhiên cũng không thể nghi ngờ, gã biết sức mạnh của Vương Viễn lớn vô cùng, đương nhiên không dám để Vương Viễn túm được mình, chỉ ngửa về phía sau, tránh khỏi đòn tấn công của Vương Viễn.

Đồng thời Ngũ Nhạc Độc Tôn nhảy lên một cái, đá vào bụng dưới của Vương Viễn.

Thấy chân của Ngũ Nhạc Độc tôn vươn tới người dưới của mình, Vương Viễn không nhanh không chậm, chân phải mạnh mẽ nhấc lên đạp xuống.

Cái chân đang vươn tới của Ngũ Nhạc Độc Tôn trực tiếp bị Vương Viễn giẫm trên mặt đất, tiếp đó Vương Viễn lại nhấc tay phải lên, đánh chiêu [Lễ Kính Như Lai] về phía Ngũ Nhạc Độc Tôn.

Chân của Ngũ Nhạc Độc Tôn bị Vương Viễn giẫm chặt, muốn tránh cũng không được.

“Ha!”

Chỉ nghe thấy Ngũ Nhạc Độc Tôn chợt quát một tiếng, chân khí trong cơ thể được phát động đến cực hạn, tay phải mang theo chưởng lực sắc bén đánh lại.

“Đùng!”

Một âm thanh cực lớn vang lên.

Chưởng của hai người đối diện với nhau, Ngũ Nhạc Độc Tôn bị đánh bay ngược ra ngoài ngay lập tức, bay xa tận năm sáu mét, thân người khó khăn lắm mới ổn định lại.

Mà Vương Viễn lại có cảm giác một luồng khí lạnh đánh úp về phía mình, suýt nữa thì không ngăn cản được.

Cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã kết một tầng băng mỏng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Viễn không kiềm được nhíu mày.

Chẳng trách tên Ngũ Nhạc Độc Tôn này có thể tàn sát cao thủ trên bảng, chưởng lực của tên tiểu tử này quả thực quái dị.

Nếu không phải vừa rồi Vương Viễn dùng Đại Kim Cương Chưởng, chưởng lực chí cương chí dương có thể khắc chế hàn khí, thì chỉ e một chưởng này cũng khiến Vương Viễn gặp khó khăn.

“Được lắm!”

Ngũ Nhạc Độc Tôn bị một chưởng đánh bay ra ngoài thì cực kỳ kinh ngạc.

Lực tay của Ngũ Nhạc Độc Tôn cực cao, quyền chưởng công phu cũng rất cao, đã thách đấu với nhiều cao thủ như vậy rồi, cho dù là gặp phải Chưởng Cái – loại người chơi kiếm cơm nhờ vào quyền cước, thì Ngũ Nhạc Độc Tôn cũng chưa từng chịu thiệt. Không ngờ chưởng lực của tên hòa thượng trước mặt lại hùng hậu như vậy, đánh ra một chưởng mà suýt nữa đã lấy mạng của Ngũ Nhạc Độc Tôn.

Có điều chưởng lực hùng hậu thì làm sao, không phải vẫn trúng hàn băng chân khí của ông đây sao?

Nghĩ đến đó, Ngũ Nhạc Độc Tôn ngẩng đầu lên, nở nụ cười khiêu khích với Vương Viễn...

Nhưng chính tại lúc đó, Vương Viễn vận nội lực, cánh tay run lên.

“Ào ào!”

Chỉ nghe thấy âm thanh vỡ vụn, tất cả hàn băng trên cánh tay phải của Vương Viễn đều rơi xuống mặt đất.

“Ơ...”

Nụ cười trên mặt Ngũ Nhạc Độc Tôn trực tiếp cứng lại...

Một chưởng vừa rồi của Ngũ Nhạc Độc Tôn đã dùng Hàn Băng Chân Khí, là tuyệt học độc môn của chưởng môn phái Tung Sơn - Tả Lãnh Thiền, mỗi khi Hàn Băng Chân Khí phát ra chưởng lực thì đều có băng hàn, người trúng chưởng nhẹ thì đóng băng tại chỗ không thể nhúc nhích, nặng thì sẽ bị hàn khí làm căn cơ chịu nội thương.

Nhưng Vương Viễn rõ ràng đã trúng phải một chưởng Hàn Băng Chân Khí, mà chỉ cần vận nội lực đã có thể hóa giải hàn băng, đệch, đúng là khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.

“Giết tên hòa thượng đó cho ta!”

Ngũ Nhạc Độc Tôn có thể giết nhiều cao thủ trên bảng xếp hạng, đa phần là nhờ vào hiệu quả đóng băng bất ngờ của Hàn Băng Chân Khí này.

Trong chiến đấu, sau khi đánh một chưởng định thân mục tiêu hoặc làm giảm tốc độ của mục tiêu, thì xuất kiếm đánh chết chẳng có gì bất lợi cả.

Nhưng bây giờ đã gặp phải khắc tinh, chiêu này không hề có tác dụng với Vương Viễn, Ngũ Nhạc Độc Tôn lập tức luống cuống chân tay, vội vàng chỉ vào Vương Viễn, ra lệnh cho người chơi phái Tung Sơn khác.

Trong viện, trừ ba người chơi đệ tử Tung Sơn bắt cóc người nhà Lưu Chính Phong ra, thì những người khác đều là NPC, lần này đến đây là để quấy rối lễ rửa tay gác kiếm theo lệnh của Tả Lãnh Thiền, do Ngũ Nhạc Độc Tôn toàn quyền chỉ huy.

Những NPC này đều là cao thủ phái Tung Sơn.

Theo mệnh lệnh của Ngũ Nhạc Độc Tôn, mấy chục người đàn ông vạm vỡ đều rút kiếm đâm về phía Vương Viễn.

“A di đà phật!”

Vương Viễn thấy thế thì không tránh không nhường, chắp tay tụng một tiếng phật hiệu dài, một luồng ánh sáng vàng phát ra từ người Vương Viễn.

Các đệ tử của Tung Sơn đều bị Vương Viễn thu hút tới trước mặt.

“Lưu Chính Phong, đậu móe ngươi còn không mau đi đi!”

Sau khi kéo hết tất cả mục tiêu về phía mình, vẻ mặt Vương Viễn không còn gì để nói, hét lên với Lưu Chính Phong đang đứng hóng hớt bên cạnh.

Lúc này tâm trạng của Vương Viễn hơi suy sụp.

Đậu móe, tên Lưu Chính Phong này bị ngu à? Lão tử đỡ đòn giúp ngươi, thu hút hỏa lực, ngươi không giúp thì thôi đi, thế mà lại còn không nhân cơ hội chạy trốn, đang đợi người ta diệt cả nhà ngươi thật đấy à?

Thế nên người ta mới nói đồng đội ngu như heo là khó hợp tác nhất! Sau này chắc chắn sẽ không nhận cái nhiệm vụ bảo vệ khỉ gió gì nữa.

“Thê tử và nữ nhi ta đều đang ở trong tay chúng, há có thể chỉ bảo toàn tính mạng của mình?”

Nhưng ai mà biết cái tên Lưu Chính Phong thiểu năng trí tuệ này lại than một tiếng, giậm mạnh chân, đoạn kiếm trên mặt đất bay lên giữa không trung, Lưu Chính Phong cầm lấy kiếm, định cứa vào cổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận