Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1422: Thiên phú

“Con mẹ nó sao ta biết được…” Phương Đông Chưa Tỏ bĩu môi, xem giọng điệu này của Vương Viễn, hình như không có ý tốt.

“Ngươi không mở ra, tự mình chấm mút một ít sao?” Vương Viễn hỏi.

Phương Đông Chưa Tỏ: “…”

“Đệt! Hòa thượng ngươi đúng là suy nghĩ gì cũng có!” Phương Đông Chưa Tỏ có hơi cạn lời, sau đó nhỏ giọng bảo: “Đây là vật phẩm nhiệm vụ, không thể mở ra được!” Hắn ta nhỏ giọng đáp.

“Đù!” Vương Viễn khinh thường: “Xem ra ngươi đã thử rồi! Còn không biết xấu hổ mà nói ta…”

Về mặt bản chất, hai người đúng là cùng một giuộc.

“Ha ha, để các người tốn tiền rồi!” Tiêu Phong nhận lấy hộp gấm, liếc mắt nhìn, rồi cười mỉm bảo: “Vốn dĩ gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ chính là chuyện trong bổn phận của Tiêu mỗ, nhưng tướng sĩ cả nước cũng cần ăn cơm, bây giờ quốc khố Đại Liêu lại trống không, chi phí quân sự này tới cũng thật vừa lúc, Tiêu mỗ cảm ơn hoàng đế bệ hạ của Đại Tống.”

“Bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền thế?” Vương Viễn lại sáp tới hỏi Tiêu Phong.

Hắn rất tò mò, rốt cuộc Đại Tống cho bao nhiêu chi phí quân sự. Dù sao binh lính đều là do Vương Viễn mượn, tiền không rơi vào tay mình cũng thôi đi, ít nhất cũng phải cho mình biết bây giờ sức mạnh của mình có thể đáng giá được bao nhiêu chứ.

“Ngươi là huynh đệ của ta, lại là Nam Viện đại vương, ta cũng không giấu ngươi làm gì!” Tiêu Phong duỗi ngón tay, ra dấu là năm.

“Năm mươi nghìn? Năm trăm nghìn? Năm triệu?” Vương Viễn mang vẻ mặt ngơ ngác.

Dựa theo tính cách của Đại Tống, chắc hẳn sẽ không quá ít đâu…

Tiêu Phong lắc đầu, đáp một cách thản nhiên: “Là tiền thu thuế năm năm của Đại Liêu chúng ta.”

“Cái đệt!” Vương Viễn trợn tròn mắt há hốc mồm đầy kinh ngạc.

Đại Tống ra tay quả nhiên không giống bình thường, trực tiếp đưa hẳn tiền thu thuế năm năm của nước Liêu… đây cũng chỉ vẻn vẹn là chi phí của một lần ra quân thôi đấy.

Lúc này Vương Viễn rất khó tưởng tượng được, rốt cuộc Đại Tống nhiều tiền đến cỡ nào, lại càng khó tưởng tượng ra được tại sao một triều đại có tiền như vậy, lại bị người ta bắt nạt đủ kiểu…

Ngươi nhìn Phi Vân Đạp Tuyết người ta đi, cũng là người giàu có, đi đến nơi nào mà không phải sự tồn tại như ông nội, mà sao Đại Tống các ngươi lại thấp kém thế chứ?

“Giàu có như vậy mà lại không phát triển quân sự một chút sao?” Vương Viễn hỏi Phương Đông Chưa Tỏ với vẻ rất khó hiểu.

“Ta không biết!” Phương Đông Chưa Tỏ đáp: “Chi phí đánh trận một lần đủ bồi thường gấp mấy lần rồi, đánh trận còn chết người nữa…”

“Tiền bạc là tính như vậy sao?” Vương Viễn cảm thấy thật mới mẻ, lối suy nghĩ của hoàng thất Đại Tống kỳ quặc thật đấy.

“Bằng không thì sao, hao tài tốn của còn chẳng bằng tốn tiền đi cho rồi…” Phương Đông Chưa Tỏ cũng thở dài, nói: “Cũng chính là vì như vậy, mới quen thói không kiêng dè gì những nước nhỏ xung quanh, ôi… Lần này có thể kết liên minh với Đại Liêu, về mặt biên cảnh ít nhất cũng có thể yên ổn rất nhiều năm, có Đại Liêu rồi, các nước nhỏ ở xung quanh cũng không dám quấy phá.”

“Hèn chi, hèn chi!” Vương Viễn hiểu ra rồi, quả nhiên vẫn là người làm hoàng đế biết cân nhắc nhất, dùng tiền thu thuế năm năm đã mua được sự yên ổn tận mấy chục năm, đợt này Đại Tống không thiệt, mà Đại Liêu cũng không thiệt, đây mới là cùng thắng chân chính.

Lúc này, Tiêu Phong nói: “Tống Liêu có thể kết làm liên minh, cũng là nhờ sư đệ ngươi ở giữa tác hợp! Công lao chắc hẳn nên ghi lên người ngươi!”

“Hở? Thật sao?” Vương Viễn tràn đầy tinh thần: “Có phải muốn chia tiền cho ta không?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi!” Tiêu Phong cười đáp: “Tiền này cũng không phải của ta!”

“Vậy ngươi muốn cho ta phần thưởng gì? Cũng giúp luyện công pháp thay ta sao?”

Nói đến đây, Vương Viễn đột nhiên như nghĩ tới gì đó mà hỏi: “Ngươi có khả năng đặc biệt gì không?”

Nghe nói mỗi một cao thủ tuyệt đỉnh đều có năng lực đặc biệt, Trương Vô Kỵ có thể bất tử bất diệt, Quách Tĩnh có thể luyện võ thay, còn năng lực đặc biệt của Tiêu Phong, Vương Viễn thật sự chưa từng nhìn thấy.

“Ha ha!”

Tiêu Phong cười đáp: “Khả năng đặc thù của ta à, bất bại!”

“Bất bại?”

Vương Viễn nhíu mày nói: “Đừng lừa ta, ta cũng quen Đông Phương Bất Bại đấy nhé, nàng ta thích những người đàn ông như ngươi, hôm nào ta giới thiệu ngươi cho nàng ta…”

Theo lý mà nói, Tiêu Phong còn Man hơn Dương Liên Đình nhiều.

“Không phải bất bại trong Đông Phương Bất Bại đó, cũng không phải là bất bại trong thất bại đó!” Tiêu Phong nói: “Năng lực của sư huynh ta là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu cũng mạnh… cho dù đối thủ có tu vi cao hơn ta, cũng vẫn sẽ bị ta dùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình đánh bại.”

“Đù má, đây không phải là không biết xấu hổ sao?” Vương Viễn kinh ngạc.

Trên thế giới còn có năng lực đặc biệt vô liêm sỉ như vậy à?

“Đây là năng lực!” Tiêu Phong khẳng định: “Ngươi muốn học không, ta dạy ngươi?”

“Có thể học sao?” Vương Viễn hỏi trong sự kích động.

Kỹ năng có vô sỉ cỡ nào, thì đó đều là đối với người khác, còn nếu như mình có thể học được, vậy đó không phải là vô sỉ, mà là chuyện đương nhiên.

“Đương nhiên không thể đến cảnh giới đó của ta được!” Tiêu Phong đáp: “Nhưng lại có thể khiến thực lực của ngươi tăng lên.”

“Được! Ta học!” Vương Viễn vội vàng đáp.

“Còn cho hắn tăng thực lực nữa á?” Phương Đông Chưa Tỏ nghe vậy phải nói là rất cạn lời, hòa thượng này đã biến thái đến thế rồi, mà còn muốn tăng thực lực nữa sao?

Tiêu Phong mỉm cười, nói ở bên tai Vương Viễn: “Đề cử sưu tầm… đăng ký nhận phần thưởng… bỏ phiếu tháng nhiều hơn… không đánh chửi tác giả…”

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận được thiên phú “Càng chiến càng hăng.”]

[Càng chiến càng hăng]

Phẩm chất: Thiên phú.

Phẩm chất: Chưa biết.

Hiệu ứng đặc thù: Cứ một phần trăm máu mất đi, toàn bộ thuộc tính sẽ tăng lên một phần trăm.

Giới thiệu thiên phú: Thiên phú đặc biệt của Tiêu Phong được phân tách dựa theo thiên phú của Chiến Thần, thực lực tăng lên thuận theo sự tiêu hao của người chơi.

“Cái này…”

Nhìn thấy thanh thuộc tính có thêm thiên phú, tâm trạng của Vương Viễn vô cùng phức tạp. Bình tĩnh mà xét thì thiên phú này khá lợi hại đấy, thuộc tính tăng lên dựa theo sự tiêu hao máu, mất máu càng nhiều thì thuộc tính tăng lên càng nhiều, quả thực là rất mạnh.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Vương Viễn, hắn cứ cảm thấy tác dụng của nó không đặc biệt lớn cho lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận