Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1251: Cảnh còn người mất

Tàng Kinh Các có cả thảy ba tầng, kinh thư đâu chỉ tính bằng con số mười nghìn, muốn tìm “Tẩy Tủy Kinh” trong đống sách chất chồng như núi đó chẳng khác nào mò kim đáy bể, huống chi Vương Viễn còn không biết “Tẩy Tủy Kinh” tròn méo ra sao. Lấy kinh nghiệm từ việc có được “Dịch Cân Kinh” và trình độ đáng ghét của đám thiết kế trò chơi này, “Tẩy Tủy Kinh” sẽ không viết rành rành ba chữ này trên bìa cho ai cũng thấy, có khi lại viết bằng chữ Phạn. Tóm lại, Vương Viễn có tìm được cũng chẳng nhận ra nó là “Tẩy Tủy Kinh”.

Muốn tìm một quyển kinh thư mà không có chút đặc điểm nhận dạng nào giữa một đống kinh thư, chắc phải tìm đến khi trò chơi này đóng cửa mất!

“A di đà phật!”

Huyền Từ nói: “Sư phụ lục căn thanh tịnh, há là loại già rồi còn không đứng đắn?”

“Vậy có thể cho con chút gợi ý không?” Vương Viễn lại hỏi.

“Ta đây đã giúp ngươi ăn gian rồi… Ngươi đừng được voi đòi tiên.” Huyền Từ trách cứ.

“Con là đệ tử thân truyền của ngài, thực lực của con liên quan trực tiếp đến danh vọng của Thiếu Lâm tự.” Vương Viễn chỉ đành lấy bản thân mình ra uy hiếp.

“Sư phụ cũng hết cách rồi.” Huyền Từ khổ sở nói: “Ngươi tưởng làm sư phụ mà không muốn tặng thẳng tuyệt học cho ngươi sao? Vận may của ngươi vẫn thấp như vậy… Nể tình ngươi cống hiến nhiều cho Thiếu Lâm tự, sư phụ mới chiếu cố ngươi đó.”

Vương Viễn: “…”

Được rồi, thuộc tính vận may quả thực ảnh hưởng trực tiếp đến độ khó nhiệm vụ và tần suất xuất hiện nhiệm vụ khó mà người chơi nhận được

Trời sinh giá trị vận may của Vương Viễn đã thấp.

Cùng một nhiệm vụ nhưng nhiệm vụ của Vương Viễn sẽ khó hơn người khác một bậc, thậm chí hơn một cấp.

Mà lần này chung quy cũng là Huyền Từ nhân cơ hội mở đường giúp hắn, tính ra rất có lòng săn sóc, Vương Viễn ngoài miệng thì cứng nhưng trong lòng hiểu rõ.

Chẳng qua độ khó nhiệm vụ cao khiến hắn hơi khó chịu mà thôi.

“Như vậy đi, con nói cho ngài một bí mật, đổi lại ngài cho con một gợi ý, có được không?” Vương Viễn hỏi dò.

“Ha ha!” Huyền Từ híp mắt, lạnh nhạt đáp: “Lão nạp lòng như gương sáng, đã sớm nhìn thấu hồng trần thế tục, ngươi đừng xem sư phụ như…”

Vương Viễn không đợi Huyền Từ nói xong đã nhanh chóng ngắt lời: “Liên quan đến chữ lót của Vô Ích!”

“Ồ? Nói nghe thử xem nào!”

Huyền Từ nghe vậy, đột nhiên kinh ngạc mở mắt ra.

“Hề hề!”

Vương Viễn cười khì, thầm nghĩ “lão già nhà ngươi còn chưa nhìn thấy hồng trần đâu”.

“Ngài có biết vì sao lần này sáu môn phái lớn lại bao vây đỉnh Quang Minh không?” Vương Viễn hỏi với vẻ thần bí.

Huyền Từ đáp: “Ma giáo làm nhiều việc ác, đây là kết quả có được sau khi lão nạp thương nghị với Phương Chứng đại sư và Không Văn đại sư.”

“No! No! No!” Vương Viễn xua tay nói: “Các ngài thoạt nhìn biết được nguyên do đầu tiên, nhưng kỳ thực là thứ hai, bí mật con biết sâu tận tầng năm lận.”

“Ồ… Ta xin rửa tai lắng nghe!” Huyền Từ trầm ngâm chốc lát rồi nói.

“Ngài có biết hòa thượng Viên Chân không?” Vương Viễn hỏi.

“Đó chẳng phải là đệ tử của Không Kiến thần tăng sao?” Huyền Từ nói: “Đáng tiếc Không Kiến thần tăng lại chết trong tay Tạ Tốn.”

“Đúng vậy!” Vương Viễn nói: “Thật ra y còn có một thân phận khác, trước khi xuất gia y có danh hiệu là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn!”

“Thành Côn? Chẳng phải đó là sư phụ của Tạ Tốn?” Huyền Từ giật mình hỏi lại.

“Vâng!” Vương Viễn nói tiếp: “Sư muội y bị Dương Đỉnh Thiên cướp mất, cho nên y mượn tên tuổi Ma giáo sáng lập Thiên Lý giáo, làm đủ chuyện hại nước hại dân, còn ngầm ngầm giở thủ đoạn bẩn thỉu dấy lên mâu thuẫn giữa sáu phái lớn và Ma giáo cũng chỉ vì muốn giết Dương Đỉnh Thiên cho hả giận mà thôi. Kẻ đứng sau màn vây công đỉnh Quang Minh lần này chính là Thành Côn.”

Vương Viễn kể toàn bộ những chuyện mình biết cho Huyền Từ nghe.

“Chuyện này… Thì ra là vậy! Hóa ra cả ngươi và ta đều bị Thành Côn tính toán, chuyện này ta phải hỏi Không Văn đại sư cho rõ.” Huyền Từ nhíu mày nói.

“Thế giờ ngài cho con chút gợi ý được chưa?” Vương Viễn chân chó hỏi.

“Ngươi từng nghe nhắc đến kinh Vô Tự chưa?” Huyền Từ suy tư chốc lát rồi hỏi Vương Viễn.

“Kinh Vô Tự? Không có chữ mà gọi là kinh thư hả?” Vương Viễn ngu người hỏi lại.

Huyền Từ nói: “Đây là gợi ý ta cho ngươi, chờ ngươi hiểu thấu được ba chữ đó, ngươi sẽ biết được vị trí của kinh Thiên Quốc.”

Sau khi rời khỏi Đại Hùng bảo điện, Vương Viễn di chuyển tới khu vực ngoài Tàng Kinh Các.

Vật đổi sao dời.

Lúc mới bước chân vào Thiếu Lâm tự Vương Viễn vẫn còn là một hòa thượng không tên không tuổi, thấy mười tám đồng nhân canh phòng nghiêm ngặt ở cửa Tàng Kinh Các là phải đi đường vòng.

Hiện nay Vương Viễn đã là nhất đại cao tăng Thiếu Lâm tự, thấy hắn, mười tám đồng nhân lại chủ động tiến lên chào hỏi.

Đây chính là đệ tử thân truyền của phương trượng Huyền Từ đó, phương trượng hay tính toán, nhỡ đắc tội đồ đệ của lão chỉ có chịu thiệt thôi.

Tiến vào Tàng Kinh Các, nơi đây đã mất đi vẻ tĩnh lặng, quạnh hiu vào lần trước Vương Viễn ghé thăm, khi đó cấp bậc của người chơi hầu hết đều thấp, còn chưa có quyền hạn tiến vào Tàng Kinh Các.

Nay cấp bậc trung bình của người chơi đã tăng lên, cống hiến sư môn đạt tới trình độ nhất định sẽ có cơ hội đến Tàng Kinh Các đọc kinh thư.

Tùy tiện nhìn một cái là thấy người chơi đứng trong này tìm kiếm võ học kinh điển.

Vương Viễn nhìn những người chơi kia mà cảm giác như đã trải qua mấy đời, tựa hồ quay về thời gian mình vẫn còn đến đây tìm sách.

Khi đó ngộ tính của hắn thấp, lục lọi khắp ngõ ngách cũng chẳng tìm được công pháp phù hợp với mình, nào giống như đám sư đệ kia, tùy tiện mò một quyển đã như tìm thấy bảo vật, vui mừng khôn xiết rời đi.

Song cũng vì mình cắm rễ mãi ở đây không tìm thấy công pháp nào thích hợp mới có thể gặp được lão hòa thượng quét rác, nhờ lão hết lòng dạy mình Phật pháp mà bản thân mới có thể học được Dịch Cân Kinh bản gốc.

Nghĩ tới đây, Vương Viễn thoáng ngẩn người, sau đó lặng ngắm khung cảnh bốn bề.

Chỉ thấy giữa Tàng Kinh Các rộng lớn người người tới tới lui lui, lại thiếu một bóng dáng gầy gò khoác tấm áo màu xám tro.

“Haizzz…. Cảnh còn người mất!” Vương Viễn thở dài thườn thượt, trong lòng cảm thán không thôi.

Mặc dù Vương Viễn không biết lão hòa thượng quét rác kia tên gì, nhưng lão đối xử với hắn khá tốt, không những dạy Phật pháp miễn phí, cư xử chân thành, lúc xuất sư còn cho hắn một bộ Lăng Già Kinh, mà tuyệt học “Cửu Dương Chân Kinh” chính là được giấu trong này.

Đây là NPC đầu tiên giúp Vương Viễn gian lận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận