Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 411: Ra khỏi Hắc Long Đàm

Là một trong thiên hạ ngũ tuyệt, tên của đảo chủ đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư đương nhiên như sấm bên tai.

Thực lực của thiên hạ ngũ tuyệt cao tới đâu mọi người có thể không rõ, nhưng Vương Viễn đã từng bị Âu Dương Phong đuổi giết, đương nhiên biết rõ sự cường hãn của lão ta, Hoàng Dược Sư có thể sánh ngang với Âu Dương Phong, thực lực có thể ước lượng được.

Trời mới biết Chu Bá Thông là ai, lại dám chọc giận người như Hoàng Dược Sư.

Còn có Anh Cô này cũng là một người không biết trời cao đất rộng, chỉ với một chút tu vi này cũng dám mơ tưởng đi đảo Đào Hoa cứu người.

Rốt cuộc Độc Cô Tiểu Linh cũng phản ứng lại, tại sao Vương Viễn đã đánh Anh Cô đến gần chết, mà bà ta vẫn giao nhiệm vụ cho hắn, nhưng thứ này có chỗ nào là nhiệm vụ sao, rõ ràng chính là khiến Vương Viễn đi chết

Độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên lời nói của người xưa không hề giả.

“E rằng chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này được rồi.”

Độc Cô Tiểu Linh nói trong kênh đoàn đội: “Chúng ta mới cấp bao nhiêu thôi, thiên hạ ngũ tuyệt nào phải người chúng ta có thể chọc vào?”

Phản ứng của Độc Cô Tiểu Linh hoàn toàn là lối suy nghĩ của người bình thường.

Mỗi một người trong thiên hạ ngũ tuyệt đều là một trong những NPC đỉnh cấp nhất trong trò chơi. Với chút thực lực này của người chơi hiện tại, đi bao nhiêu người đều là chịu chết hết. Huống chi Hoàng Dược Sư cũng không tính là người tốt đẹp gì, nổi nóng thì xông lên đuổi giết người chơi mấy nghìn dặm cũng không thành vấn đề, loại người này ai chọc cho nổi?

“Ha ha!”

Thế nhưng Vương Viễn lại cười, ôm quyền nói với Anh Cô: “Không phải là Đào Hoa Đảo thôi sao! Anh Cô yên tâm, tiểu tăng nhất định sẽ dẫn người ngươi muốn về! Xin hãy cho qua!”

Nói xong, Vương Viễn dẫn Độc Cô Tiểu Linh và Tống Dương định đi ra ngoài cửa.

Vương Viễn hiển nhiên rất thông minh. Trời má, ai mẹ nó thích làm nhiệm vụ này thì làm, dù sao lão tử cũng không làm. Chỉ cần có thể rời khỏi Hắc Long Đàm này, thì ả Anh Cô đó tính là cái gì!

“Chờ đã!”

Lúc này, Anh Cô đột nhiên gọi ba người lại, sau đó lôi ba viên dược hoàn màu trắng ra và nói: “Đây là đan dược giải độc đầm lầy của Hắc Long Đàm ta, người bình thường ra vào nơi này sẽ bị khí độc làm bị thương. Ba viên Khu Độc Hoàn này, có thể bảo đảm tới lui an toàn, hy vọng ba vị mau chóng cứu hắn ra để đoàn tụ với lão thân.”

Cùng lúc nói xong, Anh Cô đặt ba viên dược hoàn lần lượt vào tay ba người.

[Khu Độc Hoàn] (Đan dược giải độc)

Phẩm chất: Tứ phẩm

Hiệu quả: Xua tan chất độc ở đầm lầy trên người mục tiêu.

Số lần sử dụng: 1/1

Giới thiệu vật phẩm: Mê dược độc môn được phối bởi Anh Cô ở Hắc Long Đàm.

“??”

Nhìn dược trong tay mình, Vương Viễn hơi nhíu mày.

Anh Cô cũng không phải là tên ngốc, với tính cách nham hiểm của bà ta, phát một nhiệm vụ đồng thời thả ba người họ rời đi, vốn đã có chút kỳ quái. Lúc này lại lôi dược ra cho mọi người ăn, chắc chắn trong lòng có ác ý.

Nhưng ngay lúc Vương Viễn vừa định nói gì đó, thì chỉ nghe thấy hai cô ngốc Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh đáp: “Cảm ơn Anh Cô!”

Trong lúc nói chuyện đã ném dược vào trong miệng.

Cái thứ tham ăn Tống Dương này còn chép miệng nói: “Ấy, ngọt thế!”

“Đệt! Hai con mụ ngu ngốc này!”

Thấy hai người ăn dược, Vương Viễn sụp đổ trong lòng, hai cô gái ngốc này quá đơn thuần, người ta cho dược mà ngươi cũng dám ăn sao?

Đương nhiên, thực ra cũng không thể trách cô nương không có não. Rơi vào loại tình huống này, chỉ cần không phải là loại người chuyên hãm hại người ta như Vương Viễn, thì phần lớn mọi người đều sẽ chọn ăn.

“Sao ngươi vẫn chưa ăn?”

Thấy Vương Viễn cầm dược, nhíu chặt mày, chần chừ không chịu nuốt xuống, Anh Cô híp mắt hỏi.

“Giờ ăn đây!”

Vương Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, cũng ném dược vào trong miệng.

Anh Cô rất thông minh, không ăn dược chắc chắn sẽ không để ba người rời đi. Còn nữa, Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh đều đã uống dược cả rồi, hắn có uống hay không cũng thế.

“Vậy mới ngoan chứ!”

Anh Cô gật đầu hài lòng và bảo: “Được rồi, các người có thể đi.”

Nói xong, Anh Cô vỗ tay một cái, đầm lầy ngầm ở ngoài cửa, lại dâng lên một hàng cọc gỗ.

“Tới đây, mở khóa cảnh tượng mới rồi, chúng ta chụp ảnh cái đi!”

Vương Viễn tay trái ôm eo Độc Cô Tiểu Linh, tay phải khoác vai Tống Dương, rồi triệu hồi tinh linh chụp ảnh để chụp cho ba người họ.

“Tên béo chết tiệt, chiếm lợi ích của ta! Ta đánh chết ngươi!”

Tống Dương túm lấy cánh tay Vương Viễn, tay đấm chân đá.

“…”

Sắc mặt của Độc Cô Tiểu Linh đỏ bừng, không nói được một lời, tâm trạng cũng cực kỳ phức tạp.

Vương Viễn thì mang vẻ mặt sung sướng và vui tươi hớn hở, như thể đang vô cùng hưởng thụ.

“Hừ! Dâm tăng! Không biết xấu hổ! Cọc gỗ này chỉ duy trì được ba mươi giây thôi, các người cứ ầm ĩ đi, đợi lát nữa không ra được thì ta mặc kệ các người!”

Thấy ba người vui vẻ hòa thuận như vậy, Anh Cô tức cảnh sinh tình, cảm thấy cực kỳ khó ở, nhìn thoáng qua ba người một cách khinh miệt, rồi đi vào trong mà không thèm quay đầu lại.

Hai người Vương Viễn nghe vậy cũng lập tức dừng tay, rồi rời khỏi Hắc Long Đàm một cách vội vàng.

Sau trận ồn ào ngắn nủi, Hắc Long Đàm lại yên tĩnh cùng với sự rời đi của ba người Vương Viễn.

Trong phòng bay ra một tiếng ca u oán.

Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi, khả liên vị lão đầu hàm bạch…

(Chú thích: câu thơ nói về nghiệt duyên giữa Chu Bá Thông và Anh Cô trong Anh Hùng Xạ Điêu, hai người dùng khăn thêu uyên ương làm tín vật đính ước, Anh Cô chưa già đã một đầu tóc bạc.)

Âm thanh dịu dàng và đau khổ, như thể có tương tự, lại như có ly biệt.



Mùi của đầm lầy thối trong Hắc Long Đàm quả thực chẳng ra làm sao, cuối cùng cũng rời khỏi Hắc Sâm Lâm, Tống Dương hít sâu vài ngụm không khí trong lành của tự do, dau đó đá Vương Viễn một cước hung tợn: “Con lừa ngốc chết tiệt, bây giờ mới tới cứu ta, vừa rồi còn chiếm lợi ích của ta!”

“Ê! Ngươi còn như vậy là ta đánh trả đó! Tối nay không cho ngươi ăn cơm nữa! Cho đứa thần kinh nhà ngươi đói chết luôn!” Vương Viễn cũng không cam lòng chịu yếu thế, một tay nhấc Tống Dương như nhấc một con gà giữa không trung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận