Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 809: Khô Thảo Lĩnh, Hùng Nhĩ Sơn

Lúc này, chỉ nghe thấy Thạch Phá Thiên nghi ngờ bảo: “Xuân sự phụ, nó không phải là A Hoàng của ta…”

“Hở? Sao ngươi nhìn ra được?” Vương Viễn buồn bực hỏi.

Chó to màu vàng trong trò chơi, bộ dáng cũng chẳng có gì khác biệt, sao gã có thể nhìn ra được đấy không phải là chó của mình chứ?

“A Hoàng thấy ta, chưa bao giờ từng ngửi ta cả!” Thạch Phá Thiên đáp một cách chắc chắn: “Nó chắc chắn không phải là chó của ta.”

“Nhìn thấy chưa… ta đã nói không làm được rồi mà!” Tạ Yên Khách nhún vai, nói với Vương Viễn bằng vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Cẩu Tạp Chủng chỉ đơn thuần, chứ không ngu!”

“Ặc…”

Vương Viễn hơi cạn lời, sau đó bảo: “Ngươi nhìn kỹ lại xem nào?”

“Khỏi cần nhìn… Chắc chắn không phải A Hoàng!” Thạch Phá Thiên đáp: “Bây giờ ta chỉ muốn tìm A Hoàng của ta về thôi.”

Đứa trẻ ngốc này vừa nổi cáu, con mẹ nó ai cũng đành bó tay.

“Tìm cái cục cớt ấy!”

Tạ Yên Khách nổi giận nói: “Trên thế gian nhiều chó như vậy, ngươi kêu ta đi đâu mà tìm đây? Như vậy đi, ta dạy võ công cho ngươi, được không?”

Cùng lúc nói xong, ông ta búng ngón tay, “piu” một tiếng, quả trên cây rơi thành tiếng.

“Ta không muốn học võ công, ta muốn A Hoàng cơ!” Thạch Phá Thiên khăng khăng đáp.

“Đệt mợ!”

Nhìn thấy công phu này của Tạ Yên Khách, Vương Viễn kinh ngạc bảo: “Sao một chiêu này của ngươi trông có vẻ quen quen thế nhỉ?”

“Đạn Chỉ Thần Công thôi! Có biết Đông Tà Hoàng Dược Sư không?” Tạ Yên Khách đáp.

“Đông Tà Hoàng Dược Sư… Họ Hoàng, chó vàng mèo vàng cũng họ Hoàng… A Hoàng… Ế?”

Nghe thấy năm chữ Đông Tà Hoàng Dược Sư này, Vương Viễn đột nhiên nhớ ra gì đó mà hỏi lão ta: “Ngươi đã từng nghe nói tới Hùng Nhĩ Sơn chưa?”

Lúc trước, khi còn ở đảo Đào Hoa, Vương Viễn đã từng gặp được một lão già điên tên là Chu Bá Thông. Lão già điên này luôn cố gắng hết sức sỉ nhục Hoàng Dược Sư, cho nên đã từng nói với hắn, chó vàng mèo vàng đều mang họ Hoàng, hơn nữa, khi lão ở Hùng Nhĩ Sơn đã từng gặp một con chó tên là A Hoàng. Lẽ nào, A Hoàng ở Hùng Nhĩ Sơn đó, chính là A Hoàng mà Thạch Phá Thiên muốn tìm.

Nếu là trong hiện thực, trên cơ bản cứ hễ là chó vàng đều gọi là A Hoàng, nhưng trong trò chơi thì khác… A Hoàng có thể được một cao thủ giống như Chu Bá Thông biết tên, vậy chắc chắn không phải là chó bình thường… tám phần là NPC đặc biệt. Bởi vậy A Hoàng này, rất có khả năng là A Hoàng mà Thạch Phá Thiên muốn tìm.

“Hùng Nhĩ Sơn…”

Tạ Yên Khách trầm ngâm một chút, rồi đáp: “Biết! Cách nơi này cũng không xa, ở đó có một mụ điên tên là Mai Phương Cô… Ngươi tốt nhất đừng chọc mụ ta thì hơn.”

“Thật sự có nơi này sao?” Vương Viễn ngạc nhiên bảo: “Tạ tiên sinh, xin hãy dẫn ta qua đó…”

“Ngươi đi tới đó làm gì? Tạ mỗ ta một đời anh hùng, cũng không muốn dính líu quan hệ với một mụ điên!” Tạ Yên Khách trừng to mắt, tỏ vẻ không muốn.

“Nơi đó có liên quan đến việc ngươi có thể hoàn thành yêu cầu của Cẩu Tử ca hay không?” Vương Viễn nói: “Nếu ngươi không muốn đi cũng được thôi, cùng lắm thì ta không thể hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng… cả đời này của ngươi đừng hòng kêu Cẩu Tử ca tới cầu xin ngươi nữa.”

“Hòa thượng ngươi dám uy hiếp ta sao?”

“Ừm, ngươi tổng kết rất đúng đấy!”

“Được, ta sợ rồi!”

Tạ Yên Khách đứng dậy với vẻ mặt khó ở, đáp: “Vậy ta dẫn ngươi đi một chuyến tới Hùng Nhĩ Sơn!”

Hùng Nhĩ Sơn nằm giữa huyện Dự Tây Lô Thị và Thiểm Đông Thương Châu, giống như Tạ Yên Khách đã nói, nơi này cách Ma Thiên Nhai cũng không tính là quá xa. Ba người sử dụng khinh công, liên tục tiến về phía tây, đi được một lúc đã tới gần một ngọn núi hoang trơ trụi, từ xa nhìn lại, thật sự rất giống lỗ tai gấu.

“Nơi này thật quen nha.”

Thạch Phá Thiên nhìn cảnh tượng trước mặt, nói với vẻ mặt kinh ngạc: “Chỗ này trông có vẻ giống nhà của ta!”

“Nhà ngươi ở Hùng Nhĩ Sơn sao?” Đây là lần đầu tiên Tạ Yên Khách nghe Thạch Phá Thiên nhắc đến nhà mình.

“Ta không biết là núi gì, nhưng nơi này quả thực giống nhà của ta…”

Lúc này, gã đột nhiên chỉ vào một cái cây, ngạc nhiên bảo: “Lão bá bá, ngươi nhìn xem, khi còn nhỏ, ta thường trèo lên cái cây đó chơi… đi thêm một chút nữa chính là nhà của ta! Nơi này đúng là nhà của ta rồi!”

Nói đến đây, Thạch Phá Thiên vui sướng nhảy dựng lên, giống như một đứa trẻ ngây thơ, cười cực kỳ rạng rỡ như một thằng ngốc.

“Lão Ngưu này! Làm sao ngươi biết nhà của gã ở đây thế?” Nhìn thấy Thạch Phá Thiên vô cùng vui sướng trước mặt, Tạ Yên Khách có hơi ngạc nhiên hỏi Vương Viễn.

“Con mẹ nó, ta biết thế đếch nào được!” Vương Viễn đáp: “Ta chỉ từng nghe người nói qua, nơi này có một con chó tên là A Hoàng mà thôi.”

Dưới sự dẫn dắt của Thạch Phá Thiên, ba người vòng qua một cánh rừng, rồi tới phía trước mấy ngôi nhà cỏ.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Ngay đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa, một con chó màu vàng chạy ra khỏi nhà, nhảy bổ lên đầu vai của Thạch Phá Thiên, sau đó nhấc một chân lên, bắn một bãi nước tiểu lên người hắn ta.

Thạch Phá Thiên kích động, ôm A Hoàng đó vào trong ngực, mừng rỡ nói: “A Hoàng, A Hoàng! Đúng là ngươi rồi, ngươi đã về rồi, mẹ của ta đâu?”

Sau đó lại lớn tiếng kêu: “Mẹ, mẹ ơi!”

Chỉ nhìn thấy một người đi ra khỏi căn nhà tranh, người phụ nữ này có gương mặt xấu xí mập mạp, rõ ràng chính là mẹ của Thạch Phá Thiên.

“Thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn…” Nhìn thấy Thạch Phá Thiên không chỉ tìm được A Hoàng mà còn tìm được mẹ mình, Vương Viễn không nhịn được mà cảm khái: “Nhiệm vụ này có được tính là vượt mức hoàn thành không nhỉ?”

Đồng thời, trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy may mắn, cũng may gặp được Chu Bá Thông ở đảo Đào Hoa, bằng không không biết cái nhiệm vụ thối nát này phải tìm đến bao giờ.

Thạch Phá Thiên mừng rỡ kêu: “Mẹ!”, gã ôm A Hoàng chạy tới trước mặt bà ta.

Người phụ nữ lạnh lùng bảo: “Ngươi đã đi đâu vậy?”

Thạch Phá Thiên đáp: “Ta…”

“Mai Phương Cô… ha ha!” Lúc này, Tạ Yên Khách nói: “Sao ta chưa từng nghe nói ngươi đã lấy chồng nhỉ, ta nhớ, không phải ngươi rất ưa nhìn hay sao? Sao lại biến thành cái bộ dáng này thế này?”

“Hóa ra là Ma Thiên cư sĩ Tạ tiên sinh!” Người phụ nữ đáp: “Ta có lấy chồng hay không, cần phải thông báo cho ngươi biết hay sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận