Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 382: Vạn Thánh Sơn?

"Chuyện này…"

Nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn, mọi người lại im lặng lần nữa.

Tiền là thứ tốt, chế độc cần tiền, làm cơ quan cũng cần tiền, trong trò chơi không có tiền ngang với không lăn lộn được. Lúc đầu Vương Viễn lấy một nghìn lượng vàng ra nói muốn đối phó với bang Thành Long, mặc dù mọi người khá động lòng nhưng đều biết rõ trình độ bản thân mình ra sao, làm việc gì cũng cần phải xem khả năng đã, chỉ mấy mống đi tìm ba nghìn người kiếm chuyện, đây chẳng phải là muốn chết sao?

Nhưng bây giờ sau khi nghe nói chuyện thành công rồi còn được thêm hai nghìn lượng vàng nữa, tất cả mọi người bắt đầu do dự.

Chậc, việc này mà thất bại, cùng lắm thì bị bang Thành Long truy sát mấy lần thôi, còn nếu như thành công, đó chính là ích lợi mấy trăm lượng vàng…

Trong nhóm Một Đám Ô Hợp, ngoại trừ Đinh Lão Tiên là thương nhân bán thuốc ra thì đều là người thiếu tiền xài, nhất là ba cô gái, người nọ người kia đều nghèo như nhau, dụ hoặc của mấy trăm lượng vàng mà nói các cô tuyệt đối không chống cự nổi.

"Tính thêm ta vào!"

Sau khi liên tục cân nhắc, Độc Cô Tiểu Linh là người đầu tiên tỏ vẻ đồng ý cùng Vương Viễn làm một trận. Cô nàng này có tiếng là lớn mật, vừa mở game đã dám chạy đến Thiếu Lâm tự mượn gió bẻ măng, còn tiện thể đắc tội Hồng Hoa Hội, bang Thánh Long tất nhiên là chẳng để vào mắt rồi.

"Linh Tử đi ta cũng đi!" Nhất Mộng Như Thị giơ tay lên, cô ta xuất thân từ Ngũ Độc Phái nên biết rõ tầm quan trọng của tiền, loại chuyện này dĩ nhiên cũng phải tham gia góp vui chứ.

"Còn Tiểu Tống thì sao?" Vương Viễn hỏi Tống Dương. Đừng thấy Tống Dương là con gái mà lầm, cô nàng này có giá trị vũ lực cực mạnh, hơn nữa võ học của phái Tiêu Dao cái sau còn trâu bò hơn cái trước, cho dù là cao thủ cấp cao nhất cũng chưa chắc đã có thể đánh được cô, ngoại trừ Vương Viễn ra, cô tuyệt đối là người có lực chiến mạnh nhất.

Nhưng mà Tống Dương lại trả lời với vẻ hơi tiếc nuối: "Ta không đi được!"

"??? Sao thế?"

Độc Cô Tiểu Linh thấy Tống Dương tỏ vẻ không tham gia thì hơi kinh ngạc.

So về độ nghèo đói Tống Dương cũng chẳng hơn bọn họ, cô nàng này ngay cả tiền đi xe cũng phải mượn người khác, chuyến này đi xong thể nào cũng đổi đời, hẳn phải tranh cướp tham gia mới đúng.

"Tống Dương đang làm gia sư cho người ta!" Vương Viễn nói.

Việc này cô nàng đã nói qua với Vương Viễn.

"Làm xong chuyện này trước đã rồi trở về làm tiếp nhiệm vụ đó." Nhất Mộng Như Thị đề nghị.

"Không được!" Tống Dương lắc đầu nói: "Nàng không cho ta đi!"

"Chẳng lẽ NPC còn có thể cầm tù ngươi à?" Bôi Mạc Đình bĩu môi bảo: "Thừa dịp nàng ta không chú ý lẻn đi."

"Chẳng khác mấy đâu!" Tống Dương bất đắc dĩ nói: "Bên ngoài là Hắc Long Đàm, không có NPC này dẫn đường, ta chạy không thoát được."

Tất cả mọi người: "…"

Từng gặp NPC vô sỉ nhưng chưa từng thấy con nào vô sỉ như thế này, làm nhiệm vụ mà còn giam lỏng người ta… má nó quá nhảm.

"Ta cũng không đi!"

Đinh Lão Tiên lên tiếng: "Ta không giỏi đánh nhau, đi theo các ngươi cũng chẳng có tác dụng gì."

Đinh Lão Tiên tự hiểu chính mình, gã là túi thuốc Nga Mi, giá trị vũ lực thấp, đám Vương Viễn đi tìm bang Thánh Long gây phiền phức, dĩ nhiên không cần đánh chính diện, vú em như gã khẳng định không có mấy tác dụng, dĩ nhiên, quan trọng nhất là gã không thiếu tiền.

Cướp đường giết người không bằng mở tiệm thuốc, há là nói chơi mà thôi?

"Vậy hai ngươi thì sao?"

Vương Viễn không hề cảm thấy bất ngờ vì lựa chọn của Đinh Lão Tiên, thế là quay sang hỏi Mario và Bôi Mạc Đình.

"Nói nhảm, việc này sao có thể thiếu ta được!"

"Ngưu ca, Ngưu thúc, Ngưu đại gia, ngươi nhất định phải mang ta đi để cùng nhau phát tài đấy, Tiểu Mã dập đầu lạy ngươi…"

Bôi Mạc Đình là một người thích hóng hớt, không chê lớn chuyện, còn Mario là tên không chiếm được lợi của người ta thì toàn thân bứt rứt khó chịu, hai người này căn bản không cần hỏi.

"OK, tập hợp ở quán rượu Yến Kinh!"

Sau khi xác nhận số người xong, Vương Viễn gửi địa chỉ tập kết lên.

"Lão Ngưu, có chuyện này ta phải nói trước với ngươi."

Đinh Lão Tiên đột nhiên lại nhảy ra nói.

"?"

Vương Viễn buồn bực gửi một dấu chấm hỏi rồi thắc mắc: "Sao thế Lão Tiên?"

"Bang Thánh Long này không đơn giản thật!" Đinh Lão Tiên nói: "Các ngươi nhất định phải cẩn thận, thiếu tiền mượn ta là được, không cần thiết phải gây chuyện."

"Không phải chỉ là một bang phái mấy nghìn người sao? Ta từng gặp rồi!" Vương Viễn chẳng bận tâm chút nào.

"…" Giọng điệu của Vương Viễn khiến tất cả mọi người đều có chút câm nín, nghe ý của hắn chính là, một bang phái mấy nghìn người chẳng khác một chuồng heo mấy nghìn con đúng không?

"Nếu chỉ có mấy nghìn người thôi, ngươi cho rằng bang Thánh Long có thể hoành hành bá đạo ở thành Yến Kinh à?" Đinh Lão Tiên hỏi ngược lại.

"Hở? Vậy thì tại sao?"

Ba nghìn người là số lượng cơ bản của một bang phái lớn, nếu chỉ có bấy nhiêu người thì đúng là bang Thánh Long không thể hoành hành bá đạo ở Yến Kinh – một trong bốn thành chủ lớn thật.

"Bang Thánh Long sở dĩ có thể ngang ngược như thế chủ yếu là vì bọn họ có quan hệ vô cùng phức tạp với Vạn Thánh Sơn, nghe nói bang Thánh Long chính là phân đà Long Tự của Vạn Thánh Sơn." Đinh Lão Tiên trịnh trọng nói: "Mặc dù điều ta mới nói chỉ là tin đồn thôi, song thà tin còn hơn không. Đoàn đội nhỏ như chúng ta làm sao có thể đối đầu với bang hội lớn như Vạn Thánh Sơn được?"

Mạch suy nghĩ của Đinh Lão Tiên chính là tư duy của người bình thường, đoàn đội nhỏ là một tổ chức có tính chất cực kỳ xấu hổ, nói cao thì không với tới mà thấp cũng chẳng xong, không giống mấy người độc hành giang hồ, cũng chẳng giống bang phái lớn lộng hành khắp nơi. Bọn họ chỉ có mấy người tụ tập lại sưởi ấm nhau, những người này cơ bản đều mong có một cuộc sống bình thường ổn định, không cần làm nên tên tuổi. Thể loại này mà sao dám nghĩ đến chuyện đối đầu với Vạn Thánh Sơn - bang phái lớn đứng đầu máy chủ quốc gia chứ?

"Vạn Thánh Sơn sao?"

Thế nhưng Vương Viễn lại chẳng thèm bận tâm chút nào: "Chỉ cần có đủ tiền, Vạn Thánh Sơn ta cũng dám lật đổ."

"Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn!"

Đinh Lão Tiên nói rồi mặc kệ Vương Viễn. Gặp phải kiểu người bảo rằng mình có thể tiểu tắt cả mặt trời, vậy thì không cần thiết phải tranh cãi nữa đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận