Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1513: Trục xuất

Nhóm Một Đám Ô Hợp cảm thán không thôi, chiêu này thực sự quá độc, đám người chơi kia bình thường im ỉm, ra tay một cái thì thâm hiểm thôi rồi, chọn đúng thời điểm mấu chốt mới chết chứ.

“Lão Ngưu, ngươi có trở về không?”

Đinh Lão Tiên hỏi Vương Viễn, đồng thời chuẩn bị mở cửa cho hắn.

“Trở về chịu chết à? Môn phái sẽ không nhượng bộ đâu.” Bôi Mạc Đình nói.

Vì một số trải nghiệm không được tốt đẹp lắm lúc mới chơi game, tâm hồn trẻ thơ của Bôi Mạc Đình đã bị môn phái làm tổn thương, cho nên rất khó nảy sinh tình cảm với môn phái.

“Ý của lão Ngưu thế nào?” Mario đứng bên cạnh hỏi.

Giống như những môn phái khác, phái Võ Đang đều tương thân tương ái như người một nhà, lão gia tử Trương Tam Phong sâu sắc kính yêu, Mario vô sỉ như vậy cũng sẽ không mặc kệ sự an nguy của môn phái.

Vương Viễn lặng yên không nói.

Ở trong lòng Vương Viễn, Thiếu Lâm tự trước kia là chốn an thân trong trò chơi của hắn, nhưng bây giờ Huyền Từ đã chết, không còn ai thân quen trong Thiếu Lâm tự nữa, sự tồn vong của nó hắn tất nhiên không để trong lòng.

Nhưng Thiếu Lâm tự là tâm huyết của Huyền Từ, cả đời lão đều tận sức cho sự phát triển của môn phái, thậm chí vì duy trì danh dự của Thiếu Lâm tự mà không tiếc bỏ mạng mình…

Nếu bởi vì hắn mà khiến cơ nghiệp ngàn năm của Thiếu Lâm tự bị hủy trong chốc lát, Vương Viễn nhất định sẽ áy náy với Huyền Từ lắm.

Quan trọng nhất là, Vương Viễn là đại sư huynh Thiếu Lâm, nếu Thiếu Lâm tự xảy ra vấn đề, Vương Viễn khó tránh khỏi trách nhiệm, cho nên không trở về không được.

Nhưng trở về thì… Sau khi Huyền Từ chết Phương Chứng cũng có ý che chở Vương Viễn, nhưng sự che chở đó không như Huyền Từ bao che con cái, Mộ Dung thế gia khí thế hung hãn, tỷ lệ Thiếu Lâm tự giao hắn ra rất lớn.

Rút kinh nghiệm dạo trước, lần này người đuổi giết hắn dĩ nhiên đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến, rơi vào tay bọn họ, Vương Viễn không dám cam đoan mình có thể chạy thoát, cho dù chạy được cũng không dám chắc đám người kia sẽ không tiếp tục gây rối Thiếu Lâm tự.

Nhất thời Vương Viễn không biết nên làm sao cho phải.

“Phạch phạch!”

Giữa lúc cả đám không nghĩ ra nổi kế sách gì, một con bồ câu đưa thư màu trắng đáp xuống đầu Vương Viễn.

Dùng bồ câu đưa tin!

Gửi gửi thư: Phương Chứng.

Vương Viễn nhanh chóng mở lá thư ra, rất muốn biết thái độ của Phương Chứng đối với chuyện này là gì.

Trên mảnh giấy chỉ viết đúng một hàng chữ: “Ngộ Si, Thiếu Lâm là đất thị phi, ngươi chớ quay về! Lão nạp bảo vệ ngươi lần cuối, người tự mình giải quyết cho ổn thỏa.”

“???”

Vương Viễn mù mờ, không rõ Phương Chứng rốt cuộc muốn nói gì, giờ không trở về thì chẳng phải là xong đời rồi sao?

Nhưng chưa đợi Vương Viễn nghĩ ra nguyên do, đột nhiên hệ thống vang lên thông báo.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã bị phương trượng Thiếu Lâm tự [Phương Chứng đại sư] trục xuất khỏi sư môn!

[Giang hồ thông cáo: Người chơi [Ngộ Si] Ngưu Đại Xuân cố ý tổn thương người, cướp đoạt tài vật, nhiều lần xúc phạm môn quy, bị Thiếu Lâm tự đuổi khỏi sư môn ngay trong hôm nay, từ đây trở thành khí đồ Thiếu Lâm!]

“Vậy… Vậy… Như vậy cũng được hả?”

Nhóm Một Đám Ô Hợp hoàn toàn kinh ngạc.

Vương Viễn cũng trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào sự thật trước mắt.

Mình vì Thiếu Lâm tự lập bao chiến công hiển hách, thế mà lại bị trục xuất khỏi sư môn… Thiệt tình!

Vương Viễn phát hỏa, nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ kĩ lại, hắn chợt ý thức được dụng ý của Phương Chứng đại sư, nhịn không được thở dài một tiếng: “Phương Chứng đại sư cũng vì muốn bảo vệ ta.”

Vương Viễn chính là cao thủ đứng đầu Thiếu Lâm tự, Phương Chứng cùng Huyền Từ đấu trí đấu dũng nhưng tới nay đều thưởng thức phong cách làm việc của hắn, sau khi Huyền Từ chết còn che chở cho hắn, tuyệt đối không cố ý trục xuất kim cương hộ pháp Thiếu Lâm này ra khỏi sư môn đâu.

Sở dĩ lão làm vậy hoàn toàn là vì bảo vệ Vương Viễn.

Không phải các ngươi đến Thiếu Lâm tự đòi người à? Bây giờ Ngưu Đại Xuân đã không còn là đại sư huynh của Thiếu Lâm tự chúng ta nữa rồi, muốn dùng Thiếu Lâm tự ép Vương Viễn vào chỗ chết hả, mơ đi nhá!

“A di đà phật!”

Nghĩ tới đây Vương Viễn chắp hai tay lại, quay đầu về phía phương hướng Thiếu Lâm tự vái ba vái, chấm dứt mọi nhân quả tại đây.

“Haizzz…”

Thấy Vương Viễn bị trục xuất sư môn, nhóm Một Đám Ô Hợp không khỏi than thở.

Khí đồ là một chuyện tương đối đáng khinh trong giang hồ, ngoại trừ môn phái ẩn phe đối địch, chẳng có môn phái cùng trận doanh nào chịu thu nhận khí đồ cả.

Mặc dù Phương Chứng làm vậy cũng vì bảo vệ Vương Viễn, nhưng hắn bị Thiếu Lâm tự đuổi khỏi sư môn, sau này khó mà có chỗ đứng trong chính phái.

“Vãi!”

Bôi Mạc Đình căm tức lắm.

Cùng là đệ tử bị chính phái trục xuất sư môn nhưng sao y lại thê thảm như vậy? Vương Viễn người ta đến cuối cùng vẫn được sư trưởng môn phái che chở, còn mình bị Nhạc Bất Quần viện một lý do tầm phào rồi đá đi.

Người so với người, nghĩ mà tức chết!

“Tiếp theo đi đâu đây?” Đinh Lão Tiên hỏi lại lần nữa.

Điều Tử nói: “Việc cấp bách hiện tại là giải quyết vấn đề ngọc tỷ.”

“Vậy cứ tiếp tục chạy thôi!” Mario đã chuẩn bị sẵn lộ tuyến rồi, nhìn một cái biết ngay là dân chuyên trong nghề trốn chạy .

“Không chạy nữa!”

Vương Viễn nói: “Quách Tĩnh nói đúng, ngọc tỷ vốn không phải thứ mà dân thường chúng ta nên cầm.”

“Ngươi muốn trả lại?” Mọi người ngạc nhiên hỏi.

Đồ tới tay rồi mà còn bỏ được, đây có đúng là Ngưu Đại Xuân vô liêm sỉ, dẫu có chết cũng không chịu thiệt đó không?

“Trả lại? Làm sao có thể!” Vương Viễn nói: “Ta nghĩ thông suốt rồi, Quách Tĩnh đã nhắc nhở ta, giờ ta biết nên làm thế nào rồi.”

“Làm gì?” Mọi người vẫn chưa hiểu nổi.

“Hừ!”

Vương Viễn mặt đầy sát khí nói: “Mộ Dung thế gia hại ta bị trục xuất khỏi sư môn, ta phải đuổi tận giết tuyệt bọn chúng, xem thử ai ác hơn, dám rút củi dưới đáy nồi ta, ta sẽ đập vỡ nồi của bọn chúng cho biết mặt!”

“Ngươi… Đừng bảo là ngươi định đến Yến Tử Ổ phá nhà đấy nhé?” Nhóm Một Đám Ô Hợp hoảng sợ nói: “Chớ nghĩ quẩn nha huynh đệ, Mộ Dung thế gia nói thế nào cũng là môn phái lớn.”

“Diệt Mộ Dung thế gia còn cần ta ra tay à?” Vương Viễn lạnh lùng cười: “Lão Tiên Nhi, mở cửa đi, ta muốn đến Lâm An.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận