Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 907: Đệ tử phái Tinh Túc thiếu tố chất

“Sao thế?”

Tiêu Phong ôm lấy A Châu, buồn bực hỏi.

“Ta thấy vị này… Vị cô nương này bất hạnh chết thảm nên khổ sở trong lòng.” A Châu vội vàng đáp.

“Ta xem thử xem…”

Tiêu Phong bước tới, đặt tay lên mạch đập của A Tử.

Nguyễn Tinh Trúc khóc lóc: “Tim ngừng đập rồi, không còn thở nữa thì cứu thế nào được.”

“Chưa chắc!”

Tiêu Phong vận nội lực, điều động vào mạch ở cổ tay cô gái, theo đà đi xuống, chỉ cảm thấy một cỗ nội lực từ trong cơ thể phản kích lại, hiển nhiên là do người này vận nội lực chống lại.

“Ha ha!”

Tiêu Phong đột nhiên cười rộ lên bảo: “Cô gái bướng bỉnh như vậy đúng là hiếm thấy!”

“Ngươi là ai, nhanh cút sang chỗ khác!”

Nguyễn Tinh Trúc nghe vậy tức giận mắng: “Con gái ta vừa mới mất, ngươi đừng có đứng đây nói bậy nói bạ!”

“Phải vậy không?”

Tiêu Phong khẽ mỉm cười, quay đầu nói nhỏ mấy câu bên tai Vương Viễn, sau đó nói: “Nghe sư đệ ta nói, cô gái này bị hắn giết, vậy thì để ta bảo hắn cứu con gái ngươi sống lại.”

Nói rồi Tiêu Phong giục Vương Viễn: “Đi đi!”

“Ặc… Ngươi đừng lừa ta đấy nhé.”

Vương Viễn nửa tin nửa ngờ bước đến bên cạnh A Tử, dựa theo chỉ dẫn của Tiêu Phong chọc vào hông A Tử.

“Ha ha!”

A Tử vốn đã tắt thở đột nhiên bật cười khúc khích.

“Đứa ngốc này, hóa ra là con hù dọa mẹ!”

Nguyễn Tinh Trúc thấy A Tử không sao, vui mừng quá đỗi vội vàng chạy lại.

A Tử thình lình quay đầu lại vung tay lên, một luồng khói xanh mù mịt lao về phía Vương Viễn.

“Bích Lân Yên! Phái Tinh Túc!”

Vương Viễn vừa thấy loại khói này thì giật mình hoảng hốt, lập tức nắm bàn tay phải lại, dùng sức đánh một chưởng thổi tan làn khói độc.

Đồng thời tay trái hắn đẩy về trước, đập một chưởng vào bả vai A Tử, đánh bay ả ta ra ngoài.

May mà dưới tình thế cấp bách Vương Viễn không dùng hết sức, nếu không chỉ bằng một chưởng này, e rằng A Tử không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

“Tên hòa thượng thối tha kia, sao ngươi lại đánh con gái ta?”

Nguyễn Tinh Trúc tức giận mắng Vương Viễn.

“A di đà phật!”

Vương Viễn lạnh mắt trừng Nguyễn Tinh Trúc, nói: “Có người nhờ tiểu tăng đến giúp Đoàn Vương gia ngăn địch chứ không phải đến để bị ức hiếp. Chưởng vừa rồi chẳng qua là dạy cho nàng ta một bài học, nếu còn có lần sau ta sẽ không nương tay nữa đâu.”

Mẹ nó chứ, Bích Lân Yên là thứ gì Vương Viễn không thể quen thuộc hơn.

Thứ này chỉ chống lại được bằng chỉ số kháng độc, dùng nội lực không những không hiệu quả mà còn biến thành vật dẫn, là một trong những loại độc dược ác độc nhất phái Tinh Túc.

Vương Viễn không dám tùy tiện thử nghiệm, mới vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, e rằng đã trúng chiêu rồi.

Đúng như những lời Vương Viễn nói, hắn tới đây là để giúp đỡ chứ không phải tìm chết, các ngươi không những không cảm kích mà còn ra tay hạ độc, rồi kêu la om sòm các thứ. Nếu không phải Vương Viễn có nhiệm vụ trong người, với tính tình của hắn, sợ rằng đã sớm châm một mồi lửa đốt rụi cả khu rừng trúc này rồi, Nguyễn Tinh Trúc và A Tử không để chừa lại một ai, toàn bộ tiễn về với Phật Tổ hết.

“Ngươi…” Nguyễn Tinh Trúc không biết phải làm sao, định lên tiếng tranh cãi.

Đoàn Chính Thuần trực tiếp kéo A Tử lại gần mình: “Con bé này, người ta cứu con, con còn ra tay hạ độc là sao, mau xin lỗi Ngưu đại sư đi!”

“Hừ ╯^╰!”

A Tử không phục nói: “Ta còn rất nhiều thủ đoạn lợi hại nữa chưa dùng đâu!”

“Ha ha!”

Lúc này Tiêu Phong đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Vô Hình Phấn, Tiêu Dao Tán, Cực Lạc Thứ, Xuyên Tâm Đinh?”

“Ngươi, làm sao ngươi biết?”

A Tử ngạc nhiên vô cùng.

“Sư phụ ngươi là lão quái ôm đầy tiếng xấu của phái Tinh Túc phải không?” Tiêu Phong lại hỏi.

“Lão quái Tinh Túc?”

Tiêu Phong vừa dứt lời, nhóm Đoàn Chính Thuần đều hoảng sợ.

Rất hiển nhiên, mọi người đều nghe nhắc đến danh tiếng của lão quái Tinh Túc.

Vương Viễn cũng thầm nhủ trong lòng: “Nha đầu này quả nhiên thuộc phái Tinh Túc, chẳng trách lại độc ác như vậy.”

“A Tử, mau thả Chử thúc của ngươi ra!”

A Tử đã sống lại, Đoàn Chính Thuần lạnh lùng ra lệnh.

Ả ta cực kỳ không tình nguyện, nhưng không chống lại được người nhà vì ai nấy đều có võ công cao hơn, thế là chỉ đành tiến lên tháo lưới thả Chử Vạn Lý ra.

Chử Vạn Lý uất ức không thôi.

Vương Viễn rất hiểu cảm giác của gã lúc này.

Chử Vạn Lý cũng là cao thủ một phương, nếu không phải đảm nhiệm vị trí Tứ Đại Hộ Vệ Đại Lý thì cũng phải là chưởng môn một phái.

Gã vô duyên vô cớ bị một nhóc con miệng còn hôi sữa không nể mặt trêu đùa như vậy, nếu cô gái kia là người bình thường thì thôi đi, ít ra còn vớt vát được mặt mũi, nhưng hết lần này đến lần khác người ta lại là con hoang của Đoàn Chính Thuần, nỗi nhục của gã e là cả đời này cũng không rửa sạch nổi…

Nô tài đâu có dễ làm.

“Chủ công! Không ổn rồi, đại ác nhân đã đuổi tới!”

Ngay lúc Vương Viễn đang thờ ơ lạnh nhạt coi Đoàn Chính Thuần sẽ xử lý đứa con hoang của mình thế nào thì ngoài cửa đột nhiên có giọng nói gấp gáp truyền vào.

Sau đó một bóng người quen thuộc lướt nhanh qua trước cửa.

“Là ngươi!!”

Vương Viễn nhận ra người ở trước cửa này, chính là cao thủ khinh công mà hắn đã gặp được ở ngoài thành Nam Dương trước đó, không ngờ y cũng là một trong những gia thần của Đoàn Chính Thuần.

Quả nhiên Đại Lý Đoàn gia ngọa hổ tàng long, người này thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ quái, vậy mà khinh công lại cao đến mức độ này, hình như còn có chút hơn cả Vân Trung Hạc đó.

Đại Lý có cao thủ khinh công như vậy, hiển nhiên chỉ có Ba Thiên Thạch, một trong tam công Đại Lý, được xưng là cao thủ khinh công số một trời nam.

Ba Thiên Thạch quỳ lạy trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Hồi bẩm chủ công, tứ đại ác nhân đó đã đuổi tới đây rồi, chúng ta mau đi thôi!”

Đoàn Chính Thuần nói: “Đoàn gia gia môn bất hạnh, ác nhân tới đây, chỉ sợ là không tránh được!”

“Chủ công, nhất định phải lấy xã tắc làm trọng!” Những tam công tứ vệ khác vội vàng khuyên can.

“Khà khà khà, Đoàn lão nhị, hôm nay ngươi chạy không thoát được đâu!” Lúc này, trên cái cây ngoài cửa vang lên một giọng nói dâm đãng.

Vương Viễn cũng không xa lạ gì với giọng nói này, đây chính là Vân Trung Hạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận