Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 174: Bạch Hạc Lưỡng Sí (2)

Mọi người đều biết, phái Hoa Sơn không giỏi về nội công, không nói tới công pháp trung cấp Hỗn Nguyên Công, cho dù là nội công mạnh nhất như Tử Hà Thần Công thì trên giang hồ cũng chỉ xếp vào hàng nội công cao cấp mà thôi.

Nội công cơ bản của Vương Viễn đã đạt tới cảnh giới Nhất Đại Tông Sư, sau khi dùng Bồ Đề Tử thì nội lực càng thêm thâm hậu không ai có thể đoán được giới hạn. Nhưng mới vừa rồi khi chạm nhau một chưởng với Bạch Hạc Lưỡng Sí, Vương Viễn lại bị chấn tới mức cánh tay run lên, người chơi có nội lực cường hãn như thế, hắn mới gặp lần đầu.

"Đại hòa thượng thật tà môn!"

Trong lúc Vương Viễn khiếp sợ, thì trong lòng Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng bất ngờ không kém.

Kiếm pháp Bạch Hạc Lưỡng Sí sử dụng là kiếm pháp trung cấp Nhất Tự Điện Kiếm, mặc dù uy lực không sánh được với những võ học cùng cấp bậc, nhưng nhanh thì không ai bằng, không thể tưởng tượng được lại bị một hòa thượng Thiếu Lâm bắt được kiếm, chuyện này quả thực khó tin.

Hơn nữa, phán định công kích của Vương Viễn vô cùng quỷ dị, Bạch Hạc Lưỡng Sí vốn ở bang hội lớn như Vạn Thánh Sơn đương nhiên không thiếu tiền, trang bị và võ học trên người đều là cảnh giới và cấp bậc cao nhất.

Lúc trước y cũng từng dùng Chu Quả ngàn năm, nên nội lực của Bạch Hạc Lưỡng Sí có thể nói là không ai địch nổi.

Nhưng mới vừa rồi đối một chưởng kia của Vương Viễn, Bạch Hạc Lưỡng Sí lại không chiếm được chút ưu thế nào, đại hòa thượng khủng bố như thế khiến trong đầu Bạch Hạc Lưỡng Sí không tự giác hiện lên một bóng người.

...

"Tại hạ Bạch Hạc Lưỡng Sí, xin hỏi các hạ là?"

Sau khi sửng sốt một chút, Bạch Hạc Lưỡng Sí chắp tay với Vương Viễn.

Trong trò chơi, từ trước tới giờ vẫn là thực lực vi tôn, có tâm kính sợ đối với cao thủ là rèn luyện cơ bản hàng ngày của người chơi.

"Chào chào, Ngưu Đại Xuân!"

Vương Viễn rất tùy ý nói.

"Ngưu Đại Xuân?"

Nghe được tên Vương Viễn, sắc mặt Bạch Hạc Lưỡng Sí và đám người phía sau đều có chút phức tạp, tên này con mẹ nó thật bình dân.

"Kính đã lâu, kính đã lâu!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí vô cùng khách khí nói.

"Cũng vậy!"

Vương Viễn cũng gật đầu, sau đó tụng một tiếng phật hiệu dài rồi nói: "A di đà phật! Bạch lão đệ không hổ là người đứng đầu bảng Võ Lâm Phong Vân, không phân tốt xấu đã ra tay giết người, quả nhiên là tấm gương mẫu mực cho thế hệ chúng ta. Hòa thượng ta bội phục bội phục."

Có thể để cho cha ruột treo lên đánh, thì so miệng tiện Vương Viễn quả thực chưa từng sợ ai, há miệng là một loạt câu trào phúng.

"Ta...."

Bị Vương Viễn "khen ngợi" một tràng như vậy, Bạch Hạc Lưỡng Sí nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.

Không thể ngờ đại hòa thượng này không chỉ có công phu tay chân cao, mà miệng cũng độc ác như vậy.

Tuy là do Nhất Mộng Như Thị ra tay trước, nhưng xét cho cùng cũng là do Kiếm Hàn Tây Bắc khiêu khích trước, bên phía Vạn Thánh Sơn cũng không có lý hơn. Huống hồ Bạch Hạc Lưỡng Sí lại không phải loại người giỏi ăn nói, đương nhiên không nói lại được Vương Viễn.

"Tất cả mọi người tới khai hoang đều dựa vào bản lĩnh, không nhất thiết động thủ nhỉ."

Sau khi giật mình chốc lát, Bạch Hạc Lưỡng Sí nói rõ từng câu từng chữ.

"Nói không sai! Nhiệm vụ quan trọng!"

Lời nói của cao thủ vẫn rất có trọng lượng, Bạch Hạc Lưỡng Sí đương nhiên đã cảm thấy sợ nên Vương Viễn không cần thiết phải dây dưa không rõ.

"Ngươi tên là Kiếm Hàn Tây Bắc phải không?"

Vương Viễn quay sang Kiếm Hàn Tây Bắc mà nói: "Nể mặt Bạch lão đệ, hôm nay ta không giết ngươi. Về sau mở to mắt ra một chút, bớt lắc lư xuất hiện trước mặt ta, nếu không gặp ngươi một lần ta giết một lần."

Đối với tên nhóc Kiếm Hàn Tây Bắc này, Vương Viễn là thật lòng chán ghét.

Đầu tiên là vấn đề nhân phẩm, loại đàn ông khốn nạn này người người đều muốn tru diệt.

Tiếp theo là vấn đề môn phái, phái Thiên Sơn từng giết chết tâm linh vô liêm sỉ của Vương Viễn rồi.

Cuối cùng là vấn đề diện mạo, đối với loại tiểu bạch kiểm lớn lên ngầu hơn mình, cho dù không có lý do cũng phải tạo ra lý do để giết vài lần, chuyện này cũng hợp lý thôi.

"Đậu xanh?"

Thấy lời nói Vương Viễn trực tiếp xoay qua đe dọa Kiếm Hàn Tây Bắc, người của Vạn Thánh Sơn đều sửng sốt.

Hòa thượng này cũng quá ngang tàng rồi, chẳng lẽ không biết Vạn Thánh Sơn là ai sao, vậy mà lại dám đe dọa người chơi Vạn Thánh Sơn.

"Con mẹ nó!"

Kiếm Hàn Tây Bắc bị Vương Viễn chỉ điểm như vậy, lập tức nổi giận, xách theo kiếm muốn xông lên đâm Vương Viễn, kết quả lại bị Bạch Hạc Lưỡng Sí túm lại giữ chặt nói: "Thôi bỏ đi, ngươi đánh không lại hắn đâu!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí là đồng đội của Kiếm Hàn Tây Bắc, đã giao thủ với Vương Viễn, nên có hiểu biết đại khái về thực lực của cả hai người.

Đừng nói Kiếm Hàn Tây Bắc, cho dù bản thân Bạch Hạc Lưỡng Sí lên cũng không thể đảm bảo bắt được đại hòa thượng quỷ dị trước mắt này ngay lập tức.

Mọi người tới là để khai hoang phụ bản, chứ không phải tới để đánh nhau, ngộ nhỡ Kiếm Hàn Tây Bắc chết rồi rớt cảnh giới võ học, chẳng phải là lỡ việc sao.

"Ngươi đừng ngăn cản ta!"

Bị Bạch Hạc Lưỡng Sí nói vậy, Kiếm Hàn Tây Bắc càng thêm tức giận, giãy dụa muốn xông về phía trước.

"Được rồi!"

Thấy Kiếm Hàn Tây Bắc chấp nhất như thế, Bạch Hạc Lưỡng Sí bất đắc dĩ buông tay nói: "Vậy ngươi đi đi..."

"Ai da..." Bạch Hạc Lưỡng Sĩ bỗng nhiên buông lỏng tay, Kiếm Hàn Tây Bắc lập tức đứng không vững, lảo đảo nhào xuống dưới chân Vương Viễn.

"Ha ha ha!"

Vương Viễn cúi đầu phát ra một tiếng cười lạnh.

"Quên đi! Ta cảm thấy khai hoang vẫn quan trọng hơn!"

Kiếm Hàn Tây Bắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt dữ tợn của Vương Viễn, dùng thân pháp cực nhanh phóng về chỗ đội ngũ, nói lời hùng hồn: "Chuyện riêng của ta vẫn nên để đó tính sau đi."

"Ha ha! Chúng ta đi vào thôi."

Bạch Hạc Lưỡng Sí cười cười xấu hổ mang người trong bang đi vào Hoàng Hà bang.

"Chờ chút!"

Lúc này, Vương Viễn lại đi lên, cản trước mặt đám người Vạn Thánh Sơn.

"?"

Thấy Vương Viễn cản đường mình, Bạch Hạc Lưỡng Sí khó hiểu nhìn Vương Viễn hỏi: "Ngưu huynh còn có chuyện gì sao?"

"Khà khà!"

Vương Viễn cười cười nói: "Việc gì cũng phải có thứ tự trước sau, chuyện khai hoang Hoàng Hà bang này có phải là chúng ta tới trước không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận