Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 977: Tương Dương loạn, Vương Viễn dâng thành

“Ý của ta rất đơn giản!”

Vương Viễn không vòng vo mà nói thẳng ngay vào điểm chính: “Tên này đốt kho lương của đại quân Mông Cổ, chắc hẳn nguyên soái Đà Lôi hận y thấu xương nhỉ? Tối nay, ta cố ý bắt y tới đây giao cho nguyên soái xử lý!”

Đầu danh trạng!(*)

(*)Đầu danh trạng là việc phải làm một số thứ để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu rốt cuộc cũng nhìn ra rồi, hiện tại y đã trở thành tiền đặt cọc để Vương Viễn kết giao với người Mông Cổ.

“Lão Ngưu thật hèn hạ!”

Đám Bôi Mạc Đình đứng xem cũng phải cảm thán không thôi.

Vương Viễn quá độc, đầu tiên là xúi Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu đi đốt lương thảo của đối phương, sau đó lại bắt y đến để tranh công. Đây là chuyện mà con người sẽ làm hả?

“Ha ha ha!”

Nhưng Đà Lôi lại chẳng phản ứng tí gì trước hành động của Vương Viễn, gã chỉ cười bảo: “Thành ý của Ngưu tướng quân ta đã cảm nhận được, song ta biết các ngươi là người chơi, chết còn sống lại được, cho dù giết y cũng chẳng có tác dụng gì. Ngươi hãy nói thẳng mục đích mà ngươi tới tìm ta đêm nay đi.”

Không hổ là thống soái tối cao, AI cực cao, mà AI càng cao chuyện này lại càng dễ làm.

“Hóa ra nguyên soái Đà Lôi cũng biết bản chất của cuộc chiến này!” Vương Viễn cười nói: “Nếu tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ta nói thẳng luôn, ta sẽ cho ngài thứ ngài muốn, ngài cũng cho ta thứ ta muốn, hai bên làm một cuộc giao dịch, ngài thấy sao?”

“Ồ? Giao dịch gì?” Đà Lôi hỏi đầy hứng thú.

“Ngài là kẻ địch, ta là người chơi!” Vương Viễn phân tích: “Chuyện có thủ được thành Tương Dương hay không không ảnh hưởng quá lớn đến người chơi chúng ta, nhưng nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ngài, đúng chứ?”

“Đúng vậy!”

Vương Viễn lại nói tiếp: “Đối với người chơi chúng ta mà nói, thứ quan trọng nhất chính là điểm cống hiến! Quách Tĩnh phái nhóm bọn ta canh giữ Phàn thành đồng nghĩa với việc chúng ta hoàn toàn không kiếm được cống hiến, điều này ngài nghe hiểu chứ?”

“Ta hiểu!” Đà Lôi đáp.

“Chỉ cần ngài cho ta đủ điểm cống hiến, ta sẽ chắp tay dâng Phàn thành cho ngài.” Vương Viễn nói thẳng.

“Ngưu Đại Xuân, ngươi là con chó Hán gian!!!”

Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu nghe thấy Vương Viễn định bán Phàn thành đổi lấy điểm cống hiến thì sửng cồ lên, vùng vẫy muốn đứng dậy đấm hắn một trận.

“Người anh em à! Đây chỉ là trò chơi mà thôi, đừng nhập vai sâu thế chứ?” Vương Viễn cười lạnh bảo, vung chưởng đập chết Cát Nhất Đao Chấn Cửu Châu ngay tại chỗ.

“Hưm…”

Đà Lôi nhìn hành động của bọn ta mà như có điều suy nghĩ.

Đà Lôi là thống soái một phương, đâu dễ dàng tin chuyện đối thủ đầu hàng, nhưng khi nghe Vương Viễn nói câu “trò chơi mà thôi, đừng nhập vai sâu thế chứ”, gã nhất thời tin bảy tám phần.

Đúng vậy, đối với Lôi Đà mà nói, trò chơi chính là thế giới chân thực, nhưng đối với người chơi, đó chỉ là thế giới giả tưởng mà thôi... Trong thế giới thực còn có người vì lợi ích mà bán đứng tổ quốc chứ huống chi là thế giới giả tưởng.

“Ha ha!”

Đà Lôi bật cười bảo: “Đại quân Mông Cổ ta binh nhiều tướng mạnh, gót sắt thiết kỵ ta đi đến đâu, nơi đấy không còn một ngọn cỏ, chỉ là một thành Tương Dương mà thôi, trong tầm tay ta cả. Ngươi có tư cách gì giao dịch với ta?”

“Phải vậy thật không?”

Vương Viễn lạnh lùng nói: “Kho cỏ bị đốt, lương thảo của các ngài còn trụ được bao lâu?”

“Nửa tháng có thừa!” Sắc mặt Đà Lôi hơi thay đổi, sau đó đáp chắc nịch.

“Hóa ra người Mông Cổ cũng thích lừa lọc.” Vương Viễn khinh bỉ nói: “Nếu chỗ lương thảo còn lại đủ để trụ nửa tháng thật thì sao hôm nay các ngài không liều mạng tấn công nữa? E là không trụ nổi đến ngày mai phải không?”

“Ngươi…”

Đà Lôi nhìn chằm chằm Vương Viễn, trên mặt đã biểu hiện vài phần thưởng thức.

“Đúng vậy! Không trụ nổi tới ngày mai!” Đà Lôi nói: “Nhưng chúng ta còn có ngựa, đủ chống đến ngày thành Tương Dương bị phá.”

“Thứ quan trọng nhất của các ngài chính là kỵ binh, không đến nước bất đắc dĩ, các ngài sẽ không giết ngựa của mình đâu nhỉ?” Vương Viễn lại hỏi.

“Này…” Đà Lôi bị mấy câu nói của Vương Viễn chèn cho nghẹn họng.

Bấy giờ hắn lại nói tiếp: “Phàn thành là yếu địa của Tương Dương! Người xưa có nói, chiếm được Phàn thành chính là chiếm được Tương Dương, hơn nữa tất cả quân trang vật tư của thành Tương Dương đều đặt trong chỗ đóng quân của bang Hắc Thạch Hội cách Phàn thành năm dặm. Tiền cọc này nguyên soái Đà Lôi có hài lòng hay không?”

“Ừm!”

Đà Lôi suy tư trong chốc lát rồi nói: “Nếu ta chiếm được Phàn thành, tức là chiếm cứ được điểm trọng yếu, chuyển thành vây hai thành. Có lượng lớn lương thảo tích trữ của Phàn thành, chuyện chiếm Tương Dương chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng vấn đề là, các quan ải quanh Phàn thành đều bị nhân sĩ giang hồ các ngươi canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ chúng ta khó phá nổi trong đôi ba ngày.”

“Đây chính là nguyên nhân mà ta tới tìm ngài!”

Vương Viễn nói: “Ta có thể dẫn quân ngài vào Phàn thành, nhưng ngài phải cho ta điểm cống hiến trước!”

“Ta vẫn không hiểu, vì sao Ngưu tướng quân lại giao Phàn thành cho ta?” Đà Lôi vẫn còn hơi nghi ngờ.

Vương Viễn nói lại: “Vừa rồi ta đã nói rõ ràng! Phòng thủ Tương Dương không phải là mục đích của người chơi chúng ta! Mục đích chỉ có một là điểm cống hiến mà thôi! Mười người bọn ta thủ Phàn thành, cho dù có cố gắng chém giết đến đâu cũng chẳng được bao nhiêu cống hiến. Nhưng ngài thì khác, ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng để binh lính thuộc hạ dưới trướng trở thành điểm cống hiến của ta, còn ta giao Phàn thành cho ngài, đôi bên cùng có lợi chẳng phải tốt quá rồi hay sao?”

“Ha ha ha! Ngưu tướng quân quả nhiên là người thẳng thắn!”

Đà Lôi nghe được những lời này của Vương Viễn lại tin thêm ba phần, sau đó gã hỏi: “Không biết Ngưu tướng quân muốn bao nhiêu cống hiến?”

“Hai trăm nghìn!” Vương Viễn giơ hai ngón tay ra, thản nhiên nói.

“Vãi, lão Ngưu điên rồi à?”

Mario và Bôi Mạc Đình thấy Vương Viễn đi lừa người ta mà còn đòi hỏi này nọ thì ngạc nhiên hỏi: “Đi lừa người mà còn ăn tham như vậy, nhỡ đàm phán không thành thì sao?”

“Các ngươi thì biết cái gì! Đòi ít mới không đàm phán thành công được!”

“???”

Trên đầu Mario và Bôi Mạc Đình nhảy lên một loạt dấu chấm hỏi, chẳng hiểu Vương Viễn nói vậy là có ý gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận