Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 585: Kịch bản của Vương Viễn

Với “trí thông minh” của bọn họ, chắc chắn sẽ không nghi ngờ mấy tên tiểu nhân cởi trần cởi truồng kia là tuyệt thế công pháp đâu.

Dĩ nhiên Vương Viễn không biết một điều rằng, Bắc Minh Thần Công – một trong số các thần công tuyệt thế trong lời đồn có một đám tiểu nhân cởi truồng thật.

"Khoan đã!"

Thời cơ chín muồi, Vương Viễn biết đã đến lúc thu lưới rồi.

"Gì thế? Lệnh Hồ hiền chất đã giao “Tịch Tà Kiếm Phổ” ra rồi, Ngưu đại sư còn muốn nói gì sao?"

Vương Nguyên Bá tự tin vì nhân chứng vật chứng đã đủ, lão không sợ Vương Viễn sẽ ỷ vào tên tuổi của Thiếu Lâm tự mà ngang ngược vô lý nên giọng nói lúc này cũng cứng hơn rất nhiều.

"Kiếm phổ? Ngươi chắc chưa đấy?"

Vương Viễn cười lạnh nói: "Thứ này là ta tìm ra, sao ta nhìn nó giống như một bản khúc phổ thế nhỉ? Chẳng lẽ Vương lão tiên sinh cho rằng mắt ta bị mù?"

"Vậy là Ngưu đại sư không biết rồi!" Vương Nguyên Bá nói: "Tịch Tà Kiếm Phổ là bản võ học có một không hai, dĩ nhiên có rất nhiều người ngấp nghé, sở dĩ trang bìa ghi là khúc phổ, mục đích chính là để che giấu tai mắt người khác."

Mặc dù Vương Nguyên Bá không có văn hóa nhưng nói chuyện vẫn rất hợp tình hợp lý.

Vương Viễn từng nhìn thấy “Tịch Tà Kiếm Phổ” thực thụ rồi, căn bản không phải sách mà là một kiện áo cà sa màu đỏ. Nếu không phải hắn là người chơi, có thể nhìn thấy thuộc tính thì thứ kia có ném ven đường cũng chẳng ai thèm nhặt, đúng là che giấu tai mắt người ta thật.

"Ha ha! Ngươi từng nhìn thấy rồi à?" Vương Viễn lạnh lùng hỏi vặn lại, trực tiếp đá vấn đề lại cho Vương Nguyên Bá.

"Chuyện này…"

Vương Nguyên Bá im lặng.

Lão chưa từng nhìn thấy nên chẳng biết “Tịch Tà Kiếm Phổ” trông như thế nào, ngay cả Lâm Bình Chi cũng mù tịt. Cho dù Vương Nguyên Bá phân tích rất rành mạch và hợp lý, nhưng chưa nhìn thấy “Tịch Tà Kiếm Phổ” bao giờ mà đã tùy tiện cầm một quyển sách lên nói đây chính là nó, thì quả thực không thể khiến người khác tin tưởng được.

"Hừ! "

Vương Viễn nói: " Kim Đao Lạc Dương cũng rất có tiếng tăm trên giang hồ, há có thể làm chuyện đổi trắng thay đen?"

"Ta…"

Vương Viễn đã đặt xong bẫy, dĩ nhiên cũng chuẩn bị tốt lý do để thoái thác, hắn chỉ nói mấy câu đã trực tiếp khiến Vương Nguyên Bá tức đến chả nói nên lời.

Trong lúc nhất thời, đại sảnh yên tĩnh lại.

"Vương lão gia tử, cho ta xem thử bản phổ kia được không?"

Ngay khi hai người đang giằng co, lúc Vương Nguyên Bá không biết nên trả lời như thế nào thì đột nhiên sau lưng Nhạc Bất Quần có một phu nhân bước ra, vươn tay qua hỏi lão.

Người đó là Ninh Trung Tắc, vợ của Nhạc Bất Quần, lúc trước ở Hành Dương Vương Viễn từng gặp qua. Nhạc Bất Quần dù là hạng chẳng ra gì nhưng đối với vợ không tệ lắm, đi đâu cũng dẫn bà theo.

"Nhạc phu nhân mời xem!"

Vương Nguyên Bá tiện tay đưa sách cho Nhạc phu nhân Ninh Trung Tắc.

Nhạc phu nhân lật vài tờ, cũng là không rõ cho lắm, bà bất đắc dĩ nói: "Ta không hiểu cầm phổ, tiêu phổ nhưng kiếm phổ thì từng thấy chút ít, bộ này không giống kiếm phổ lắm. Vương lão gia tử, trong phủ ngài có người nào biết đánh đàn thổi tiêu không? Không ngại thì mời người ta đến xem thử là biết kết quả liền."

"Ha ha! Cách này hợp lý lắm!"

Vương Viễn nghe vậy mỉm cười, thầm giơ ngón cái với Ninh Trung Tắc.

“...”

Tuy Vương Nguyên Bá thô lỗ, nhưng cũng không ngu xuẩn một chút nào. Lúc này lão đã cảm giác được mình đã bị lừa.

Nghe Ninh Trung Tắc nói như vậy, lão cảm thấy do dự, chỉ sợ đây là cầm phổ và tiêu phổ thật, chuyện này quá khó quyết, lão nhất thời trầm ngâm không đáp.

Vương Nguyên Bá xảo quyệt, nhưng cháu trai lão thì lại là một tên vô dụng. Vương Gia Câu lập tức lớn tiếng hét lên: “Ông nội, Dịch sư phụ trong lều của chúng ta biết thổi sáo, đi gọi ông ta tới nhìn một cái là được. Đây rõ ràng là “Tịch Tà Kiếm Phổ”, làm sao có thể là cầm phổ với tiêu phổ được chứ?”

“…”

Vương Nguyên Bá phát bực, Vương Viễn cũng cảm giác được tâm trạng tuyệt vọng của lão.

Nếu không có người ngoài ở đây, phỏng chừng lúc này, lão đã vặt đầu Vương Gia Câu xuống rồi.

“Vậy cũng thật khéo!”

Vương Viễn sợ Vương Nguyên Bá từ chối, Vương Viễn chặn ngay bằng một câu: “Nếu trong phủ đã có một vị sư phụ biết thổi sáo, vậy đây rốt cuộc là kiếm phổ hay là khúc phổ, cứ mời ông ta tới xem là biết.”

“Được!”

Vương Nguyên Bá bất đắc dĩ, chỉ đành lệnh cho Vương Gia Tuấn đi mời Dịch sư gia tới.

Vị Dịch sư gia kia là một người đàn ông năm mươi tuổi nhỏ gầy, dưới cằm còn để một chòm râu lưa thưa, quần áo và giày dép đều rất sạch sẽ.

“Dịch sư phụ, mời ngươi tới xem thử đây rốt cuộc có phải là khúc phổ bình thường hay không?”

Thấy Dịch sư gia tiến vào đại sảnh, Vương Viễn đưa sách cho lão.

Dịch sư gia mở quyển sách ra, nhìn mấy trang, rồi lắc đầu đáp: “Vãn sinh cũng không hiểu thứ này cho lắm.”

Vương Nguyên Bá nghe vậy thì trước mắt sáng ngời.

Nhưng khi Dịch sư gia nhìn đến tiêu phổ phía sau, vẻ mặt đột nhiên kích động, trong miệng khẽ ngâm nga, hai ngón tay trái không nhịn được mà khẽ gõ nhịp lên mặt bàn.

Ông ta ngâm nga một hồi lại lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng!” Rồi lại ngâm nga tiếp, đột nhiên âm thanh vút cao, rồi lại biến thành khàn, ông ta nhíu mày nói: “Trên đời chắc chắn không có việc này, thứ này… thứ này… vãn sinh thực sự khó có thể hiểu được.”

Gương mặt của Vương Nguyên Bá có chút vui mừng, hỏi: “Trong bộ sách này, có phải có rất nhiều chỗ khả nghi không? Có phải khác với tiêu phổ bình thường rất nhiều hay không?”

Dịch sư gia chỉ vào tiêu phổ, đáp: “Mời chủ nhân xem, chỗ cung điệu này đột nhiên hơi thay đổi, thực sự không tuân theo nhạc lý cho lắm. Hơn nữa cũng không thể thổi ra từ trong sáo được. Ở đây đột nhiên lại chuyển thành điệu giác, rồi lại biến thành điệu vũ. Đây cũng là một giai điệu chưa từng thấy bao giờ. Cho dù có thế nào cũng không thể thổi ra được khúc nhạc này từ trong ống sáo.”

“Đậu má! Dịch sư gia này rõ ràng có quan hệ mật thiết với Vương Nguyên Bá!”

Vương Viễn nghe vậy thì nhíu mày nói: “Là ngươi không biết thổi, chưa thấy được người khác cũng không biết thổi!”

“Vị đại sư này nói rất đúng!” Dịch sư gia gật đầu đáp: “Nhưng nếu trên thế giới thật sự có người có thể thổi được giai điệu này, vậy vãn sinh khâm phục sát đất, khâm phục sát đất! Trừ phi là… trừ phi là thành Đông…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận