Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1125: Bỏ gian tà theo chính nghĩa?

Vương Viễn da dày thịt béo nên không có việc gì, hắn thả người nhảy lên. Lúc này chưởng lực của Tiêu Phong cũng đã đánh tới, trong nháy mắt thôi Vương Viễn sẽ có kết cục giống như Cảnh Xuân Rực Rỡ.

Vương Viễn kinh hãi, vội vàng kêu lên: “Tiêu Phong sư huynh!!”

“Đại Xuân sư đệ?”

Lúc này bên dưới ánh lửa, Vương Viễn cũng bại lộ thân phận. Sau khi Tiêu Phong thấy rõ dáng vẻ của Vương Viễn, y lập tức hướng bàn tay lên trên, chưởng lực xẹt qua trán Vương Viễn đánh vào lều lớn, chân khí phiêu tán khắp mọi nơi.

Không khó để nhìn ra, Tiêu Phong đánh một chưởng này về phía Vương Viễn, y cũng không có ý định giết người…

“Tại sao lại là ngươi?”

Sau khi nhìn thấy rõ là Vương Viễn, Tiêu Phong bèn hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Hay là võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên lại muốn ám sát hoàng đế?”

Mới vừa rồi Vương Viễn vì không để bị nhận ra, hắn đã không dùng võ công mang dấu hiệu của Thiếu Lâm tự như Đại Kim Cương Chưởng, do đó Tiêu Phong mới không hề nhận ra.

“???!!”

Tuy rằng dáng vẻ Vương Viễn rất thô kệch, nhưng hắn lại là một kẻ rất tỉ mỉ và hay chú tâm vào mấy chi tiết nhỏ. Nghe Tiêu Phong nói xong, bộ não của Vương Viễn ngay lập tức vận chuyển.

Dựa theo lời nói của Tiêu Phong, có vẻ như là võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên đã không ít lần ám sát hoàng đế… Hơn nữa y cũng không biết mình là do Sở Vương phái tới, mà coi mình là kẻ thứ ba.

Khó trách Tiêu Phong lại thủ hạ lưu tình ở mọi nơi, không giết một ai cả…

Dù sao Tiêu Phong cũng đã từng thề: sẽ không làm hại người Trung Nguyên, y đã coi đám Vương Viễn là những người bạn cũ trước đây của mình.

Đối mặt với sự nghi ngờ của Tiêu Phong, Vương Viễn cũng không trả lời, hắn chỉ nói: “Không thể ngờ Tiêu Phong sư huynh lại là hộ vệ bên người của hoàng đế Đại Liêu.”

“Sư huynh ta không phải là hộ vệ!” Tiêu Phong chỉ về phía Gia Luật Hoằng Cơ, nói: “Vị này chính là đại ca của ta!”

“Đại ca?” Vương Viễn có chút khó hiểu.

Gia Luật Hoằng Cơ lại đứng ở một bên nói: “Chúng ta đều là người Khiết Đan, kết bái làm huynh đệ không phải là một chuyện rất bình thường sao?”

“Ừ… Ngươi nói có đạo lý!” Vương Viễn gật đầu.

Gia Luật Hoằng Cơ nói tiếp: “Nếu vị tráng sĩ này là sư huynh đệ với Tiêu huynh đệ, vậy thì chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.”

Lão già này đúng là rất biết nịnh bợ, mới vừa rồi vẫn còn là thịt ở trên thớt, vậy mà bây giờ đã bắt đầu xây dựng mối quan hệ rồi.

“Chẳng qua hồi nãy các hạ dẫn theo Sở Vương tới gặp trẫm, nói vậy chắc các hạ không phải là võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên vì chuyện quốc gia mà tới ám sát trẫm đâu nhỉ?” Gia Luật Hoằng Cơ truy hỏi đến cùng.

“Không sai! Là Sở Vương phái chúng ta tới đây!” Vương Viễn gật đầu nói.

“Sở Vương?” Tiêu Phong hỏi: “Vì sao sư đệ lại đi đầu quân cho kẻ phản nghịch?”

“Ha ha!” Vương Viễn cười ha ha nói: “Dù sao cũng không phải là Đại Tống… Giúp ai không phải đều giống nhau sao?”

“Không giống nhau!” Tiêu Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cho dù là giúp ai, một khi giao tranh xảy ra, đó chính là máu chảy thành sông…”

“Chuyện này…”

Vương Viễn nghe vậy bèn cúi đầu nói: “Sư huynh daỵ bảo rất đúng.”

Không thể không nói, cảnh giới của Tiêu Phong rất cao. Trong thời đại này, dựa vào thân phận của y, có thể đặt muôn dân trong thiên hạ lên vị trí thứ nhất, từ bi vì hoài, hiển nhiên không biết cao hơn Triệu Cát và Gia Luật Hoằng Cơ bao nhiêu lần.

Dã tâm của tên Gia Luật Hoằng Cơ này rất lớn, một lòng muốn ngầm chiếm đoạt Đại Tống… Triệu Cát đóng cửa ải không đánh không phải là bởi vì yêu dân, mà là do hắn mềm yếu vô năng.

Có được năng lực của cường giả, lại thương xót thế nhân, không bắt nạt người khác, không xâm lược quốc gia khác, không tham gia chủ nghĩa bá quyền, chỉ có người như vậy mới đảm đương được hai chữ “anh hùng”.

Ở trong mắt của Tiêu Phong, không có ai đê tiện hơn ai, chỉ có người phát động chiến tranh không theo luật lệ mới là kẻ có tội.

“Xem ra Ngưu tráng sĩ cũng là chịu người che giấu, mới bị kẻ gian lợi dụng!” Gia Luật Hoằng Cơ vội vàng ra tới ba phải.

“Đúng vậy!” Vương Viễn nói: “Hoàng thái thúc nói nếu ám sát được bệ hạ thì phong ta thành Nam Viện Đại Vương!”

“Nam Viện Đại Vương… Gia Luật Trọng Nguyên đúng là bỏ được!” Gia Luật Hoằng Cơ cười nói: “Trẫm mới là hoàng đế chân chính của Đại Liêu, chỉ có trẫm mới có tư cách phong ngươi thành Nam Viện Đại Vương! Chỉ cần Ngưu tráng sĩ bỏ gian tà theo chính nghĩa giúp trẫm tiêu diệt phản quân, sau khi trẫm hồi kinh sẽ phong ngươi thành Nam Viện Đại Vương.”

“Chuyện này ấy hả…” Vương Viễn quay đầu liếc nhìn Cảnh Xuân Rực Rỡ. Mục đích của Cảnh Xuân Rực Rỡ chính là thân thể của Gia Luật Hoằng Cơ, nếu Vương Viễn đồng ý giúp Gia Luật Hoằng Cơ, vậy thì lão sẽ toi công chuyến này.

Tuy rằng Cảnh Xuân Rực Rỡ là một kẻ đáng khinh, nhưng vừa rồi lão đã kêu Vương Viễn đi trước, còn bản thân thì một mình chống lại Tiêu Phong, hiển nhiên cũng là một người rất có nghĩa khí.

Lúc này nếu Vương Viễn đầu quân cho Gia Luật Hoằng Cơ, như vậy chẳng phải là thất tín bội nghĩa sao.

“…”

Cảnh Xuân Rực Rỡ cạn lời, lão chỉ có thể nói một câu: “Thôi, tự ngươi chọn đi… Ta không sao cả.”

Cảnh Xuân Rực Rỡ là một người rất thực tế, bây giờ trong tình huống này, đánh thì chắc chắn không đánh lại Tiêu Phong… Không đánh lại Tiêu Phong thì đồng nghĩa với việc không giết được Gia Luật Hoằng Cơ, đừng nói thi thể, ngay cả danh hiệu Nam Viện Đại Vương cũng không lấy được.

Nếu giúp Gia Luật Hoằng Cơ, ít nhất còn có thể lấy được danh hiệu Nam Viện Đại Vương, cho dù không có chỗ tốt gì thì cũng không nên để bản thân bị tổn thất không phải sao? Giao tiếp với hệ thống nhất định phải để tổn thất ở mức thấp nhất.

Nghe Cảnh Xuân Rực Rỡ nói vậy, Vương Viễn lại càng không biết xấu hổ khi nói về nghĩa khí! Vì thế hắn nói: “Yên tâm! Hòa thượng ta không phải là loại người không nói nghĩa khí!”

Nói tới đây, Vương Viễn lại trịnh trọng nói với Gia Luật Hoằng Cơ: “Bệ hạ, ta nguyện quy thuận ngươi!”

“Má nó!!”

Cảnh Xuân Rực Rỡ giơ ngón giữa về phía Vương Viễn.

Tuy rằng trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng nghe Vương Viễn ngoài miệng nói sẽ nói nghĩa khí, sau đó lại lập tức quy thuận Gia Luật Hoằng Cơ… Đây rốt cuộc là chuyện khỉ gió gì chứ.

“Ha ha ha!”

Gia Luật Hoằng Cơ cười ha ha nói: “Trẫm lại có thêm một vị mãnh tướng, cớ gì phải lo lắng vì chuyện phản tặc chưa bị tiêu trừ nữa? Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tấn công, tiêu diệt toàn bộ phản nghịch Sở Vương!”

“…”

Vừa nghe đến hai chữ “tiêu diệt”, Tiêu Phong không nhịn được mà nhíu mày.

“Không ổn!”

Lúc này Vương Viễn lại đưa ra ý kiến phản đối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận