Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 532: Thắng lợi

Mà lực chiến trọng kiếm của Đạo Khả Đạo quả thực uy mãnh bá đạo.

Đạo Khả Đạo có bao nhiêu điểm khí huyết, Bôi Mạc Đình cũng có bấy nhiêu.

Bôi Mạc Đình đâm Đạo Khả Đạo ba kiếm, Đạo Khả Đạo chỉ bị thương tí tẹo, nhưng hễ một kiếm của Đạo Khả Đạo trúng đích là có thể khiến Bôi Mạc Đình mất nửa cái mạng.

Đấy chính là sự khác nhau nữa kẻ già đời và tay mơ! Luôn luôn giữ vững sự tỉnh táo, biết mình nên bỏ qua thứ gì để giành lấy thắng lợi.

Đạo Khả Đạo dùng yết hầu đỡ một kiếm của Bôi Mạc Đình rồi đột ngột tiến lên một bước, không đợi đối phương rút vũ khí ra đã dùng trọng kiếm trong tay đập mạnh vào trường kiếm.

"Đậu mòe!"

Bôi Mạc Đình thấy thế vội vàng thu kiếm lại, mà trọng kiếm của Đạo Khả Đạo đã đập xuống, muốn né tránh chẳng còn kịp nữa rồi.

Rơi vào đường cùng, Bôi Mạc Đình đành phải giơ kiếm đón đỡ.

Bôi Mạc Đình vốn không mạnh về lực tay, tình huống cứng đối cứng này sao có thể là đối thủ của Đạo Khả Đạo được.

"Keng!!!"

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.

Hai tay Bôi Mạc Đình tê rần, còn bản thân y thì suýt bị nện quỳ rạp xuống đất. Y vội vàng lùi về sau mấy bước mới triệt tiêu được một phần lực đạo.

"Chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả?"

Đạo Khả Đạo mỉm cười, lại tiếp tục châm chọc.

"Hừ!"

Bôi Mạc Đình hừ lạnh, nâng kiếm vọt lên tiếp, lại đâm vào ngực kẻ địch.

Đạo Khả Đạo vẫn không thèm né tránh, cứng rắn ăn trọn một kiếm của tay áo đỏ, đồng thời giơ kiếm nện tiếp.

Bôi Mạc Đình không tránh nổi, lại bị ép phải đón đỡ.

Cứ như vậy, Bôi Mạc Đình vung hết kiếm nọ đến kiếm kia, liên tục không dứt.

Đạo Khả Đạo cũng cứng rắn đớn đỡ hết lần này đến lần khác, đồng thời ra sức phản kích. Từ trước đến nay, kiếm khách ở trong chiến đấu vốn có hàm lượng kỹ thuật cực cao, giờ lại đứng im như cọc gỗ ta một kiếm ngươi một kiếm liên tằng tằng.

Bôi Mạc Đình bị cuốn vào tiết tấu chiến đấu của Đạo Khả Đạo một cách hoàn mỹ.

"Rắc! Keng!"

Bôi Mạc Đình có thể miễn cưỡng tiếp nhận phương thức chiến đấu này, nhưng trường kiếm trong tay y vì phải trải qua cường độ chiến đấu cao, rốt cuộc bị Đạo Khả Đạo nện cho đứt gãy.

Trong trò chơi, đối với kiếm khách, chẳng có nỗi xấu hổ nào bì bằng bị người ta hủy mất vũ khí. Suy cho cùng, nếu không có vũ khí trong tay, ngươi có ra chiêu tinh xảo đến thế nào đi nữa cũng không phát huy được nửa phần.

Lúc trước ở phái Hoa Sơn, Bôi Mạc Đình còn có Phá Ngọc Quyền để phòng thân, giờ võ học Hoa Sơn bị phế, y không có vũ khí đồng nghĩa với mất đi tám phần sức chiến đấu, hai ba chiêu đã bị Đạo Khả Đạo tiễn ra ngoài sân.

Thắng một mạch bốn ván!!!

Đạo Khả Đạo giết liên tiếp bốn người phe đối thủ!!!

Toàn trường nhất thời sôi trào.

Sau khi trận đấu thứ nhất kết thúc, mọi người vốn cho rằng Bách Hoa Liễu Loạn đã mất sạch hy vọng, ai ngờ được ván thứ hai lại ném ra một cao thủ đỉnh cao như vậy.

Y đánh thắng liên tục bốn ván, chỉ cần lấy được một điểm nữa lại đuổi kịp đối thủ.

Chẳng lẽ đây chính là thời khắc chứng kiến kì tích sao?

Ngay cả nhóm Một Đám Ô Hợp cũng không khỏi sợ hãi và thán phục bội phần.

Mọi người vẫn có hiểu biết nhất định với thực lực của nhau.

Nếu Đạo Khả Đạo chỉ đánh bại Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị thì hiển nhiên chẳng ai để tâm cả, dù sao thực lực của hai cô nàng chỉ đến vậy, y thắng chẳng phải chuyện gì đáng bất ngờ.

Nhưng Bôi Mạc Đình và Điều Tử trong Một Đám Ô Hợp có thực lực ngang ngửa với cao thủ, ngay cả hai người họ mà cũng bị đá xuống đài, chỉ sợ những người khác ra sân cũng gặp kết quả tương tự.

Bọn họ trăm lần nghìn lần không ngờ đến Đạo Khả Đạo lại mạnh như vậy.

Hiện tại Đạo Khả Đạo đã thắng liên tục bốn ván, nếu ăn thêm ván nữa trận tranh tài thứ hai này sẽ kết thúc với kết quả toàn thắng của phe bọn họ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này ra sao nữa.

"Lão Đạo cố lên! Thắng nốt ván cuối cùng đi!"

"Một chọi năm, một chọi năm!"

Trên sàn thi đấu, khán giả cũng trăm miệng một lời reo hò, với ý định được chứng kiến kì tích sinh ra.

Cả đám Một Đám Ô Hợp nghe tiếng hò hét thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đầy áp lực.

Loại tình huống này ai cũng chẳng dám nói chắc ván tiếp theo sẽ có kết quả ra sao.

Dù sao nhóm Một Đám Ô Hợp so với ai đều hiểu rõ tình huống hiện tại này hơn.

Tuyển thủ ra sân được lựa chọn ngẫu nhiên, kết quả ra sao chỉ biết phó mặc cho trời.

Chọn trúng cao thủ như Mario còn có chút phần thắng, nhỡ mà thó ngay Đinh Lão Tiên thì thôi khỏi, đợi trận thứ ba luôn là vừa.

Dưới ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, Độc Cô Cầu Bại tuyên bố ván đấu thứ năm bắt đầu!

Ánh sáng lóe lên.

Người chơi thứ năm ra trận của Một Đám Ô Hợp xuất hiện trước mặt Đạo Khả Đạo.

Tầm mắt của khán giả trên khán đài đều bị ánh sáng trên sàn thi đấu hấp dẫn.

Ánh sáng tản đi, chỉ thấy đứng đối diện Đạo Khả Đạo là một hòa thượng to béo. Người này không phải Vương Viễn thì còn ai vào đây nữa.

"Phù..."

Nhóm Một Đám Ô Hợp thấy người ra sân cuối cùng là Vương Viễn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ kiếp! Sao người thứ năm lại là hắn?"

Đám Thương Khung Thần Cái và Mộ Dung Song vừa thấy người đánh cuối cùng xong thì đều thấp thỏm trong lòng.

Bọn Thương Khung Thần Cái là những người chơi thuộc lứa cao tầng đầu tiên của Hồng Hoa Hội nên đã tự mình lĩnh giáo qua thực lực của Vương Viễn rồi, biết rõ điểm mạnh của hòa thượng trước mặt này.

Nhất là Mộ Dung Song, đến giờ cô ta vẫn có bóng ma tâm lý với Vương Viễn.

"Hắn chính là Ngưu Đại Xuân sao?"

Những người khác trong Bách Hoa Liễu Loạn thấy dáng vẻ kia của Thương Khung Thần Cái thì đều buồn bực hỏi.

Trong chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn, phần lớn đều thường nghe nhắc đến một người như thế qua lời kể của bang chủ, người từng tận mắt gặp Vương Viễn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này bọn họ rốt cuộc cũng nhìn thấy cao thủ đáng sợ trong miệng Thương Khung Thần Cái, nhưng trong lòng khó tránh khỏi hơi thất vọng.

Đây gọi là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt chẳng bằng không gặp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận