Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 116: Tự mình thể nghiệm xem trò hay 2

"Ta..."

Chung Vạn Cừu lần thứ hai á khẩu không trả lời được.

"Thật vậy sao?"

Vị Chung phu nhân kia nghe thế, sắc mặt lập tức sầm xuống, như sắp khóc tới nơi.

“Ta giết ngươi!!”

Chung Vạn Cừu thấy vợ mình tin lời của Vương Viễn, nhất thời sợ hãi giơ đao muốn chém Vương Viễn.

Vương Viễn rướn cổ, vươn ra chịu chém.

Dù sao trong game, chết rồi vẫn có thể sống lại, còn hơn ở chỗ này bị người ném vào trong phòng làm cho cười.

"Đinh!"

Mắt thấy Chung Vạn Cừu giơ tay chém xuống, muốn chặt đầu Vương Viễn, trượng sắt của Đoàn Diên Khánh lập tức giơ lên, một đạo kình lực bắn ra, đánh bay thanh đao trong tay Chung Vạn Cừu ra ngoài.

"Đoàn lão đại, ngươi có ý gì?" Chung Vạn Cừu tức giận nói.

Đoàn Diên Khánh mặt vô cảm nói: "Ngươi cũng là một người đàn ông số một trên giang hồ, sao lại có thể bị vài ba câu của một hậu bối kích thích đến mất lý trí được."

"Này..."

Bị Đoàn Diên Khánh nói như vậy, Chung Vạn Cừu mới biết được âm mưu của Vương Viễn, gương mặt già nua không nhịn được đỏ bừng.

"Được rồi!" Đoàn Diên Khánh nói: "Mở cửa đá ra, đem tên hòa thượng này cũng ném vào đi. Chúng ta chờ xem trò vui là được."

"Đã biết!"

Chung Vạn Cừu gật đầu, xách Vương Viễn đi tới trước cửa gian nhà đá.

Vương Viễn vội la lên: "Đừng mà lão Đoàn, ta tới để xem trò vui, người đừng để ta diễn trò mà."

"Tự mình gia nhập cuộc vui không phải rất tốt sao! Ném vào đi!" Đoàn Diên Khánh không lạnh không nhạt ra lệnh cho Chung Vạn Cừu.

Vương Viễn bị ném thẳng vào trong phòng, lúc này trạng thái phong bế huyệt đạo của Vương Viễn cũng được hóa giải.

Vừa vào nhà đá, Vương Viễn liền thấy hai người Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh.

Sắc mặt hai người đỏ bừng, hô hấp nóng rực, Đoàn Dự dựa sát vào tường đá thở hổn hển, hai mắt Mộc Uyển Thanh lại sáng rực, bộ dạng giống như sắp cắn người đến nơi,

Dưới chân hai người có đặt một cái chén, trong chén chứa một ít đồ ăn, Vương Viễn vươn tay cầm chén lên.

[Đồ ăn được thêm Âm Dương Hòa Hợp Tán]: Hiệu quả thì bạn biết rồi đó (* ̄▽ ̄*)ブ

"Âm Dương Hòa Hợp Tán?"

Vương Viễn cũng là người có học, tuy rằng chưa đọc qua tiểu thuyết nguyên tác, nhưng hắn vẫn biết rõ ý nghĩa của bốn chữ "Âm dương hòa hợp". Mẹ nó, đây chính là xuân dược mà.

Được đấy, đám khốn nạn này thật là xấu xa tới cực điểm.

Cảm thán một phen, Vương Viễn nhét chén xuân dược kia vào trong ngựa.

Xem chừng hiệu quả thuốc của Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh chỉ mới xuất hiện chứ chưa chính thức phát tác, Vương Viễn tới cũng là vừa khéo.

Kỳ thực đối với sự thiết lập trong game của xuân dược, Vương Viễn vẫn tương đối khinh bỉ.

Nam nữ trong thế giới võ hiệp này thật là có đủ cả hai, loại thuốc kích dục này nọ cần thiết sao? Là không có tay hay là không có miệng...

"Ngươi tới làm gì, cút!"

Thấy Vương Viễn tiến đến, Mộc Uyển Thanh cực kỳ kêu lên. Con nhỏ này nổi tiếng là ăn cháo đá bát, không nhớ Vương Viễn đã từng cứu cô ta, chỉ nhớ kỹ Vương Viễn đã từng trêu đùa cô, sau khi ăn thôi tình dược thì bộ dạng đối với Vương Viễn vẫn vậy.

"Ha! Mẹ nó chứ ta có tự nguyện đến đây à?" Vương Viễn cũng khó chịu nói: "Cô mà thả ta ra thì ta còn cảm ơn cô ấy!"

"Đoàn lang, mặc kệ hắn, ta không nhịn được..."

Mộc Uyển Thanh dứt khoát không nhìn Vương Viễn, trực tiếp nhào vào trong lòng Đoàn Dự.

Đoàn Dự cũng là một tên háo sắc, nhưng suy cho cùng gã cũng là một người có học thức. Mộc Uyển Thanh là vị hôn thê của gã, việc hai người quan hệ cũng là lẽ hiển nhiên, nhưng ai lại luốn tại lúc này có một tên hòa thượng đứng nhìn không phải sao.

Vì vậy Đoàn Dự vô cùng khó xử liếc mắt nhìn Vương Viễn, chậm chạp không dám hành động.

"Ngươi nhìn ta làm gì?!" Vương Viễn vừa buồn bực vừa tức giận: "Ta con mẹ nó còn có thể đi đâu?"

Tin tưởng ta, Vương Viễn thế này đã coi là tốt tính lắm rồi... Trong tình huống này, thái độ của ai cũng sẽ không đẹp nổi. Đoàn Diên Khánh không hổ danh là kẻ ác số một thiên hạ. Xem trò hay ngay tại hiện trường, không cho vào nhanh, mẹ nó chứ ai mà chịu được.

Lúc này, bên trong đình viện người lần lượt tới, đều là các cao thủ có danh tiếng trong các môn phái lớn Nam Hoang.

Vô Lượng Kiếm, Thần Nông, Ngũ Độc giáo... Người ngày càng nhiều.

Tác dụng của thuốc đối với hai người Đoàn Dự cũng càng lúc càng lớn. Cuối cùng vẫn là Mộc Uyển Thanh không kiềm nổi, xoẹt một tiếng, đem toàn bộ ngoại y đều xé nát, làm lộ ra nội y bên trong.

Cùng lúc đó, chỉ nghe ngoài cửa có người hô lên: "Chưởng môn Đoàn gia phía nam, Đoàn lão sư đến!"

"Bá bá ta tới rồi!"

Nghe thấy tiến động bên ngoài, Đoàn Dự vui mừng khôn siết.

Vương Viễn vội vã ghé lên cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy Đoàn Chính Minh cùng với Đoàn Chính Thuần dẫn theo chư vị gia tướng đi vào trong viện.

Khi Đoàn Chính Minh nhìn thấy Đoạn Diên Khánh thì hơi biến sắc, liền vội vàng tiến lên chào hỏi.

Đoạn Diên Khánh hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm để ý đến Đoàn Chính Minh.

Bôi Mạc Đình vẫn đang đi phía sau người nhà họ Đoàn, bấy giờ đương nhìn ngó xung quanh, hiển nhiên là đang tìm Vương Viễn.

"Ta ở đây này!"

Vương Viễn ở bên trong cửa hét lên: "Mau thả ta ra, ta chịu hết nổi rồi!"

Trong trò chơi điểm định lực chỉ là thuộc tính mà thôi, dưới tình huống này thì hoàn toàn không thể sử dụng được, không thể nhúc nhích cũng không thể thấy, nghe Mộc Uyển Thanh liên tục thở gấp bên tai mà Vương Viễn muốn suy nghĩ giết cả Đoàn Diên Khánh.

Sao tên khốn khiếp này có thể thối nát như thế chứ!

Một câu của Vương Viễn đã trực tiếp hấp dẫn ánh mắt mọi người vào bên trong viện, thấy một đại hòa thượng lại ở trong thạch thất, tất cả khó hiểu đồng loạt nhìn về phía Đoàn Diên Khánh.

Vẻ mặt Bôi Mạc Đình lại càng khó hiểu hơn, chẳng biết rốt cục Đoàn Diên Khánh muốn làm gì.

"Ha ha ha!"

Đoàn Diên Khánh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vị này là Ngưu đại sư đức cao vọng trọng thành Đại Lý, lão phu đặc biệt mời hắn diễn một vở kịch xuất sắc với Thái tử và vương phi Đại Lý."

Vừa nói Đoàn Diên Khánh vừa thản nhiên chỉ tay, một tia kình lực bắn về phía ánh mắt của Vương Viễn.

Vương Viễn vội lóe lên, tức khắc lộ ra Mộc Uyển Thanh đang kéo áo lót sót lại bên người, cùng với Đoàn Dự cũng đang sắp mất kiểm soát ở phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận