Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 839: Tiểu Long Nữ ngốc nghếch

"Thì ra cô còn có thể nói, tôi còn tưởng cô bị câm điếc chứ!" Bôi Mạc Đình bất ngờ nói.

Cô nương này thật sự là quá ngốc nghếch rồi, bị y chọc tới chọc lui trên người lâu như vậy mà không nói lời nào thì thôi đi, mới vừa rồi bị người ta làm nhục cũng không lên tiếng. Dùng cách nói của quê Bôi Mạc Đình chính là ngốc hươu bào*.

*Tình trạng hươu khi bị thợ săn đuổi giết, trong lúc chạy lại cứ ngoảnh đầu lại nhìn, làm cho thợ săn đuổi kịp mà bị giết chết.

"Hừ!"

Cô gái áo trắng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Bôi Mạc Đình.

"Này thái độ gì đó?"

Bôi Mạc Đình thấy vậy trong lòng cực kỳ khó chịu.

Mẹ nó, nói thế nào thì ông đây cũng là ân nhân cứu mạng của cô đấy nhé, cô con mẹ nó ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói, còn bày ra cái bộ mặt lạnh như băng đó, thật sự là quá đáng.

Thấy tính cách của cô gái áo trắng này lạnh như băng, Vương Viễn cũng không nhịn được nhíu mày hỏi: "Cô nương là người phương nào? Là loại người nào điểm huyệt cô? Vừa rồi suýt chút nữa cô đã bị đạo sĩ thúi của Toàn Chân Giáo cưỡng hiếp rồi có biết không. Nếu không phải hai huynh đệ chúng ta cứu cô, cô đã bị người ta làm nhục rồi..."

"Ta..."

Nghe thấy Vương Viễn nói... trong mắt cô gái áo trắng hiện lên một chút xấu hổ, nhưng gương mặt vẫn không có biểu cảm gì nói: "Ta tên là Tiểu Long Nữ, đi cùng Quá Nhi tới đây truy xét tung tích kẻ trộm. Sau đó Quá Nhi gặp nghĩa phụ của hắn, nên ta bị nghĩa phụ hắn điểm huyệt ở đây. Hai vị ra tay cứu giúp, ta..."

Nói tới đây, Tiểu Long Nữ không nói thêm được nữa, giống như không biết nên nói như thế nào.

"Quá Nhi? Nghĩa phụ?"

Vương Viễn xem như hiểu ra, Tiểu Long Nữ này không phải làm người lạnh nhạt, mà giống như Thạch Phá Thiên, không biết giao tiếp với người khác.

Ngẫm lại cũng đúng, NPC không giống người chơi, người chơi có thể tự do ra vào Cổ Mộ, nhưng NPC trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không thì không thể rời khỏi cảnh tượng cố định. Ví dụ như lão hòa thượng Huyền Từ, mỗi ngày đều phải ngồi ngủ ở Đại Hùng bảo điện. Tiểu Long Nữ này quanh năm ở trong mộ, không biết giao tiếp cũng là chuyện bình thường.

"Cô có biết nghĩa phụ của Quá Nhi kia là ai không?" Vương Viễn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Thủ pháp điểm huyệt của ông ta rất cổ quái, ta không giải được..."

"Không rõ lắm..." Tiểu Long Nữ nói: "Hình như tên là Âu gì đó Phong..."

"Ta..."

Tiểu Long Nữ vừa nói xong, Vương Viễn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Âu Dương Phong, lão già này thật sự là không chuyện ác nào không làm, không thể ngờ cô nương này là bị lão ta điểm huyệt, bảo sao thủ pháp điểm huyệt lại quỷ dị như thế.

"Cô nương, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhé!"

Vương Viễn lau mồ hôi: "Nơi này không an toàn!"

Một tiểu cô nương xinh đẹp bị người ta điểm huyệt ở nơi hoang vắng quả thực không an toàn, huống hồ người điểm huyệt còn là Âu Dương Phong... Nếu lão già này trở về, thì hòa thượng thô ráp xấu xí như Vương Viễn cũng không an toàn.

"Mộ Hoạt Tử Nhân!" Tiểu Long Nữ thản nhiên nói.

"Mộ Hoạt Tử Nhân?"

Nghe được bốn chữ này, Vương Viễn và Bôi Mạc Đình đều sững người. Vương Viễn kinh ngạc nói: "Thì ra cô là người phái Cổ Mộ!"

"Ừ! Gia sư là Lâm Triều Anh!" Tiểu Long Nữ rất thành thực khai báo.

"Ha ha ha!"

Trong lòng Vương Viễn trực tiếp vui tới nở hoa.

Trời ạ, đang lo bản thân không vào được phái Cổ Mộ đây, bây giờ lại tiện tay cứu được một NPC đời thứ hai của phái Cổ Mộ, thật sự là buồn ngủ lại có người đưa gối đầu.

"Ai da, hình như phái Cổ Mộ bị niêm phong rồi!"

Vương Viễn gãi đầu, nghiêm túc nói: "Tiểu tăng không tiện mang cô trở về... Nhưng lại không đành lòng để cô một mình tại nơi hoang vu này, động cũng không thể động. Cô cũng biết, Toàn Chân Giáo có không ít đạo sĩ."

Nói tới đây, Vương Viễn liếc mắt ra hiệu cho Bôi Mạc Đình.

Bôi Mạc Đình ngầm hiểu, vội vàng nói: "Đúng vậy, đám lỗ mũi trâu đó không ai là người tốt, mỗi người làm nhục cô một lần chẳng phải là..."

"Bụp!"

Bôi Mạc Đình còn chưa nói hết lời đã bị Vương Viễn tát cho một cái nằm sấp xuống đất.

Mẹ nó, rốt cuộc tên nhãi này học của ai mà miệng lại thèm đòn như vậy chứ.

"Ách..."

Bôi Mạc Đình bị đánh tới ngu người trong chốc lát, vội vàng sửa lời: "Ngưu ca, chúng ta còn có chuyện không thể chậm trễ ở chỗ này mãi được..."

"Chuyện này..."

Tiểu Long Nữ nghe hai câu của Bôi Mạc Đình, trên mặt hiện lên một tia lo lắng.

Ý trong lời nói của hai người rất rõ ràng, cô ở nơi này sẽ bị làm nhục, mà hai chúng ta lại không thể bảo vệ cô mãi được, tự cô quyết đi.

"Không sao cả!" Tiểu Long Nữ thản nhiên nói: "Các ngươi cứ mang ta về là được, không ai ngăn cản các ngươi đâu!"

"Vậy thì không thể tốt hơn rồi!"

Vương Viễn và Bôi Mạc Đình liếc nhìn nhau, kế hoạch thuận lợi!

Nhận được sự cho phép của Tiểu Long Nữ, Vương Viễn ôm chặt lấy nàng khiêng lên vai, sau đó cùng với Bôi Mạc Đình chạy thẳng đến phái Cổ Mộ.

Một hòa thượng, một cô nương xinh đẹp, còn thêm một người chẳng biết nên nhận định là nam hay nữ, tổ hợp như vậy nhìn rất quái dị.

Lần thứ hai đến trước cửa phái Cổ Mộ, bọn thủ vệ nhác thấy bóng hai người Vương Viễn thì lập tức rút kiếm ra

“Long cô nương, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải bị hòa thượng này bắt ra không?” Bọn thủ vệ cảnh giác hỏi.

“Ta bị người khác điểm huyệt! Là hai người này đưa ta về đây, bọn họ là người tốt!” Tiểu Long Nữ đáp lại vô cùng đơn thuần.

“Vậy… còn kẻ trộm sách kia thì sao?” Thủ vệ lại hỏi.

“Ta đuổi không kịp!” Tiểu Long Nữ nói.

“Đáng tiếc thật đấy!” Thủ vệ bên trái thở dài đầy tiếc hận, sau đó nói với một nữ đệ tử bên phải: “Ngươi đưa Long cô nương về nghỉ ngơi đi!”

Nói tới đây thủ vệ này lại nhìn hai người Vương Viễn và nói: “Còn hai vị thì xin thứ lỗi cho, phái chúng tôi đang trong thời kỳ đặc biệt.”

“???!!!”

Vương Viễn và Bôi Mạc Đình nghe vậy thì lập tức ngu người.

“Không phải vậy chứ… Chúng tôi vất vả đường xa đưa người của các người về, thế mà ngay cả cửa cũng không được cho vào hả?” Bôi Mạc Đình muốn câm nín. Phái Cổ Mộ này kiểu gì vậy, tiếp đãi khách khứa chẳng ra đâu vào đâu. Ngươi không cho ông vào thì làm sao ông trộm được Cửu Âm Chân Kinh hả?

Bạn cần đăng nhập để bình luận