Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 267: Huynh đệ tốt nói chuyện có nghĩa khí

“Nguyên liệu khác?” Vương Viễn lắc đầu đáp: “Không có cái ngươi có thể dùng được...”

Rắn hổ mang của Lương Tử Ông tổng cộng rơi ra ba nguyên liệu, Xà Huyết, Xà Cốt và Xà Nhục.

Xà Nhục thân là nguyên liệu nấu ăn, thiết nghĩ một người có tính kỹ thuật giống như Độc Cô Tiểu Lsinh cũng không thể nấu cơm được.

Về phần Xà Huyết thì cái đó dùng để luyện dược, không đúng với chuyên ngành của Độc Cô Tiểu Linh.

“Da hổ gì đó còn hay không?” Độc Cô Tiểu Linh lại hỏi.

“Còn!”

Vương Viễn gật đầu rồi móc toàn bộ da Ban Lan Hổ còn sót lại trong túi ra rồi nhét vào tay Độc Cô Tiểu Linh.

“...”

Nhìn thấy da hổ trong tay, Độc Cô Tiểu Linh trợn mắt há hốc mồm: “Sao ngươi lại có nhiều da hổ như vậy, cái “Âm” này có ý nghĩa gì?”

“Có thể may ra thiết bị phòng thủ có hiệu ứng nâng cao tốc độ tu luyện nội công thuộc tính âm.” Vương Viễn chỉ vào quần áo trên người mình rồi nói.

“Thứ này... thứ này đáng giá không ít tiền đâu.” Nghe Vương Viễn nói như vậy, Độc Cô Tiểu Linh kinh ngạc.

Thân là một cơ quan sư, Độc Cô Tiểu Linh cũng rất rõ ràng về ngành nguyên liệu, hiển nhiên biết giá trị của thuộc tính âm này.

“Cũng được! Ngươi giúp ta làm cánh lượn, những nguyên liệu này coi như phí gia công đi!” Vương Viễn khoát tay, cũng không quá để ý.

Vương Viễn thích hại NPC và cướp đồ chỉ là vì tính cách cho phép, nhưng bản thân hắn cũng chỉ cảm thấy hứng thú với những thứ có thể trực tiếp sử dụng. Hắn thực sự cũng không quá coi trọng tiền bạc gì đó.

Dù sao từ khi ra đời cho đến nay, ngưỡng cửa lớn nhất trong cuộc đời Vương đại thiếu gia chính là cha hắn, về mặt vật chất hắn thật sự chưa từng thiếu thứ gì.

Huống chi trước khi đổi thành tiền, những nguyên liệu này không có một chút giá trị gì đối với Vương Viễn, chỉ là một đống rác rưởi chiếm túi mà thôi.

Tuy nguyên liệu làm Lôi Hổ Xích Long Dực đều là của Vương Viễn, nhưng quá trình chế tạo của Độc Cô Tiểu Linh cực kỳ phức tạp, chỉ riêng linh kiện đã làm hơn trăm cái, cũng đủ mất hơn nửa tiếng, càng đừng nói đến phân đoạn lắp ráp tiêu phí sức lực nhất.

Lúc trước Bạch Hạc Lưỡng Sí làm cánh lượn, chỉ riêng phí gia công đã đưa năm trăm lượng vàng rồi, Vương Viễn đưa một đống nguyên liệu cũng không tính là gì.

Dù sao mọi người đều là bạn bè, nếu Vương Viễn trực tiếp đưa tiền, vậy rõ ràng sẽ rất xa cách. Với tính cách của Độc Cô Tiểu Linh chắc chắn sẽ không nhận tiền của bạn, ngược lại không bằng đưa một vài thứ mà Độc Cô Tiểu Linh có thể trực tiếp dùng.

Không thể phủ nhận, Vương Viễn vẫn rất biết làm người.

Quả nhiên, thấy Vương Viễn tặng nguyên liệu cho mình, Độc Cô Tiểu Linh cũng không từ chối, mà nhận nguyên liệu rồi bảo: “Bây giờ ta đang thiếu nguyên liệu, nếu đã như vậy thì ta xin nhận, sau này ta có thể tu sửa và bảo dưỡng miễn phí cánh lượn cho ngươi.”

“Ha ha ha! Huynh đệ tốt, nói chuyện có nghĩa khí!” Vương Viễn nghe vậy, vỗ vỗ bả vai Độc Cô Tiểu Linh một cách hài lòng.

Đều là bạn bè cả mà, Vương Viễn nhất thời kích động đến mức quên kiêng dè Độc Cô Tiểu Linh là một cô gái, nói thật ra thì Vương Viễn cũng không coi cô gái này là con gái.

“Chậc chậc chậc...”

Đám người chơi trong phường cơ quan thấy thế đều không ngừng cảm thán, không ngờ mình tán gái lại thua một hòa thượng.

Độc Cô Tiểu Linh mặt dày cũng hơi đỏ lên.

“Đúng rồi!”

Cuối cùng, Vương Viễn dường như nhớ ra gì đó. thuận tay kéo thanh hảo hữu, gửi danh thiếp của Cung Hỉ Phát Tài cho Độc Cô Tiểu Linh rồi bảo: ‘Sau này mua nguyên liệu thì mua ở chỗ nó là được, cứ báo tên của ta thì nó sẽ giảm giá cho ngươi.”

Nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, đều là nhu cầu trong nhà, Vương Viễn cũng không quên kích cầu mua bán cho anh em mình một chút.

“Cung Hỉ Phát Tài?”

Nhìn thấy danh thiếp mà Vương Viễn gửi, Độc Cô Tiểu Linh hơi sửng sốt nói: “Nghe nói nguyên liệu của hắn rất phong phú, nhưng không giảm giá.”

“Không sao!” Vương Viễn khoát tay bảo: “Hắn không giảm giá cho ngươi thì ngươi cứ nói tên của ta, ta đánh gãy cái chân chó của hắn!”

“Hắt xì!”

Cung Hỉ Phát Tài ở xa thành Lạc Dương, chẳng hiểu sao hắt hơi một cái, cả người phát run.

Vương Viễn rời khỏi Đường Gia Bảo thì không trở về Lạc Dương ngay mà đến núi Nga Mi.

Nga Mi và Đường Gia Bảo cùng là môn phái ở Tây Thục Nam Hoang cho nên hai bên cũng coi như hàng xóm cũ. Đến bên này một chuyến, Vương Viễn dĩ nhiên phải đi hỏi thăm ông bạn Đinh Lão Tiên rồi, thuận tiện nhờ gã hỗ trợ luyện thuốc.

Máu của rắn hổ mang chính là thứ dùng trực tiếp để tăng một số cảnh giới và chỉ số kháng độc, cũng là vật liệu chính của “Tạo Hóa Đan”.

Vương Viễn có căn cốt cực cao, nội công và tốc độ tu luyện vượt xa người thường, cảnh giới nội công đại khái có thể treo máy để tăng lên, mà Tạo Hóa Đan lại là thần dược có thể tăng cảnh giới của bất kỳ công pháp nào.



Phái Nga Mi không hổ là môn phái nhiều người chơi nữ nhất trong trò chơi, vì chức năng điều chỉnh ngoại hình mà trong này không có người xấu xí nào cả. Trên đường đi muôn hình muôn vẻ, Vương Viễn nhìn mà phàm tâm động đậy, đồng thời càng ước ao ghen tị.

"Đinh Đinh ơi, ngươi ở đâu?"

Sau khi Vương Viễn đi dạo trên núi Nga Mi nửa ngày, hắn bèn gửi tin cho Đinh Lão Tiên.

Gã là bảo vật trấn phái của Nga Mi, là dược tra tử trong vạn người mới có một, bản chất của gã khác với những người chơi nữ trong phái, người bình thường muốn tìm cũng khó khăn.

"Xuân Xuân, ta đang ở hiệu thuốc kiếm kinh nghiệm." Chẳng mấy chốc Đinh Lão Tiên trả lời.

Xem ra chế thuốc còn dễ hơn chế cơ quan nhiều, ít nhất khi Độc Cô Tiểu Linh đang nghiêm túc sẽ không phân tâm.

"Má, ngươi mà gọi ta là Xuân Xuân nữa ta sẽ nổi nóng với ngươi!"

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Vương Viễn lập tức nổi giận.

Từ khi quen biết với Đoàn Duyên Khánh, Vương Viễn vô cùng nhạy cảm với từ Xuân(*) này, nghe hoàn toàn không phù hợp với tính cách thuần khiết của hắn chút nào.

(*) Ngoài lớp nghĩa chỉ mùa xuân và sự sống tràn đầy ra thì còn có nghĩa là tình dục, ái tình,…

"Ngươi không gọi ta là Đinh Đinh thì ta sẽ không gọi ngươi là Xuân Xuân nữa!"

Đinh Lão Tiên không cam lòng yếu thế trả lời.

Bố khỉ, Xuân Xuân không được thuần khiết, Đinh Đinh càng không được thuần khiết hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận