Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 120: Dạy hư cô gái nhỏ 1

Phúc Ngữ Thuật này còn thú vị hơn Vương Viễn tưởng tượng nhiều, không những có thể không cần mở miệng cũng phát ra âm thanh như Đoàn Diên Khánh, mà còn có thể bắt chước người khác nói chuyện, điểm này khá là âm hiểm, chỉ là tính giới hạn cũng khá là cao, không thể dùng nó với người có điểm nội lực cao hơn mình.

Ở trong game, nếu là người chơi thì không sao, ở giai đoạn hiện tại đa số tu vi đều không cao, Vương Viễn có thể chơi tùy thích, nhưng mà NPC thì hở ra là điểm nội lực hàng nghìn hàng vạn, thứ thú vị như thế này mà không thể dùng với NPC, đúng là mất đi một trò vui lớn.

“Ngươi nghĩ cái gì thế? Cười rõ là nham hiểm?”

Nhìn thấy nụ cười bỉ ổi của Vương Viễn, Bôi Mạc Đình không kiềm được lên tiếng hỏi.

“He he!”

Vương Viễn cười he he, quay đầu lại nhìn Bôi Mạc Đình một cái, lúc này Bôi Mạc Đình chỉ nghe thấy tiếng nói của mình vang lên bên tai: “Ta tên là Bôi Mạc Đình, ta không có cậu em (nói được rồi, ta đúng là thiên tài.)...”

“??!!!”

“Đồ đầu trọc chết tiệt, ta giết chết ngươi!!”

Bôi Mạc Đình trợn mắt, ngơ ra vài giây, rồi lập tức giận tím mặt, rút kiếm ra chém về phía Vương Viễn, mà Vương Viễn sau khi nói xong câu kia đã co cẳng chạy ra ngoài Vạn Kiếp cốc.

...

Đến trạm dịch Vạn Kiếp cốc, sau khi để nhân vật lên xe ngựa trở về Thiếu Lâm tự, Vương Viễn lập tức thoát game.

Mặc dù game “Đại Võ Tiên” lừa thẻ điểm, nhưng mà vẫn còn rất nhân đạo.

Người chơi ở trên xe ngựa đường dài có thể treo máy luyện công, cũng có thể thoát game... Chỉ có điều thẻ điểm vẫn bị tiêu hao như cũ.

Tháo kính thực tế ảo xuống, thế mà đã nhá nhem tối rồi.

Thời gian trôi qua nhanh thật.

Vốn dĩ chỉ là một nhiệm vụ truyền tin của môn phái rất đơn giản, thế mà lại bận rộn cả một ngày, đệch đúng là không còn gì để nói.

Nhưng mà tóm lại thì lần này thu hoạch cũng không ít, hai quyển công pháp cao cấp, một quyển khinh công cao cấp lại thêm một quyển dị thuật... Nhiệm vụ này cũng xứng với độ khó của nó đấy.

Dù sao vốn dĩ nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ người chơi cao cấp ở giai đoạn giữa kích hoạt, Vương Viễn kích hoạt trước lại còn hoàn thành nó, vì vậy có được võ học cao cấp cũng là hợp tình hợp lý.

...

Một ngày không ăn cơm, Vương Viễn đã đói đến mức bụng lép kẹp rồi.

Vương Viễn rửa qua mặt, sau đó vào phòng bếp, bắt đầu chọn đồ ăn, sơ chế, rồi cho vào nồi, bật bếp.... Một lát sau, hương thơm đồ ăn đã tràn ngập khắp phòng bếp.

“10 điểm!”

Nhìn những món ăn hôm nay đủ cả sắc hương vị, Vương Viễn cực kỳ hài lòng.

Có lúc Vương Viễn lại nghĩ, nếu không phải mình sinh ra trong một gia đình có truyền thống học võ, từ nhỏ đã bị cha coi như bao cát, thì có lẽ bây giờ mình làm đầu bếp cũng không tồi.

Có câu nói thế nào nhỉ, đầu to cơ thể vạm vỡ, không phải người học võ thì là đầu bếp...

“Cốc cốc cốc!”

Vương Viễn vui sướng bưng đồ ăn vào phòng khách, bày đĩa ra đang định ăn thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“Ai mà biết chọn giờ thế...”

Vương Viễn lầu bầu rồi đứng dậy, đi ra cửa, tiện tay mở cửa ra, chỉ thấy Tống Dương mặt đen sì đứng ngoài cửa.

Đen sì ở đây không phải từ để miêu tả vẻ mặt, mà là đen sì thật, mặt cô nàng đầy dầu mỡ, cứ như là vừa mới được chú nhân viên cứu hỏa cứu ra khỏi nơi có hỏa hoạn ý.

“Cô sao thế? Nghịch lửa rồi gây ra hỏa hoạn sao?” Thấy dáng vẻ này của Tống Dương, Vương Viễn không kiềm được mà trêu.

“Nhà anh có muối không?” Tống Dương nói: “Tôi đang nấu cơm.”

“Nấu cơm?”

Nghe thấy Tống Dương nói như vậy, Vương Viễn vô cùng kinh ngạc, bùi ngùi nói: “Nấu ăn mà lại trở thành cái dáng vẻ này, đúng là rất mới mẻ, có phải cô đun bom nguyên tử không thế?”

“Ơ...”

Đương nhiên Tống Dương cũng nhận ra là Vương Viễn đang trêu chọc mình, mặt đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Tôi chưa từng nấu cơm, đây là lần đầu tiên...”

“Không biết nấu thì gọi đồ ăn, cô mà còn làm linh tinh có khi còn cháy nhà đấy.” Vương Viễn cạn lời.

“Quá, quá đắt...”

Tống Dương cúi đầu nói: “Tôi bỏ nhà ra đi mà... không mang theo nhiều tiền.”

“Hả?”

Vương Viễn nghe thấy vậy thì hơi sững sờ, cũng đồng tình hơn chút.

Xem ra cô nàng này giống mình, cũng lén lút rời nhà đi, chỉ có điều cô nàng này cũng thật là, cơm cũng không biết nấu mà còn học người khác bỏ nhà ra đi, chẳng biết cô ta nghĩ cái gì nữa.

Vương Viễn cũng sống một mình bao lâu rồi, biết rõ là một mình bươm trải không đơn giản, mình là một người đàn ông còn như vậy, thì một cô gái như Tống Dương càng vất vả hơn.

“Bỏ đi.” Vương Viễn nói một cách dứt khoát: “Cô đừng nấu cơm nữa, cứ qua chỗ tôi ăn một bữa trước đi.”

Nói thật, Vương Viễn sợ cô nàng này gây ra hỏa hoạn, mà mình lại ở gần cô ta nhất, còn suốt ngày chơi game nữa, đến lúc đó không biết gì bị liên lụy thì đúng là oan uổng.

“Thật sao?” Mắt Tống Dương sáng lên, vui vẻ nói: “Vậy thì tôi sẽ không khách sáo...”

“Hơ...”

Nhìn thái độ của cô gái này, Vương Viễn nghi ngờ cô ta chỉ thay đổi cách để ăn chực mà thôi.

Không thể không nói, Tống Dương đúng là người học võ, mới năm phút mà đã ăn hết sạch một bàn cơm như gió cuốn mây bay vậy, Vương Viễn ngồi nhìn đến mức trợn mắt há mồm.

Vương Viễn học võ từ nhỏ, sức ăn đương nhiên là không yếu, một bàn đồ ăn này đủ cho người bình thường ăn cả ngày, nhưng Vương Viễn là một người đàn ông vạm vỡ nặng hơn trăm cân, ăn nhiều cũng là điều bình thường, còn Tống Dương dáng người nhỏ nhắn mà lại có thể ăn nhiều như thế, đúng là khó tin.

“Em gái ơi, cô nhịn đói mấy ngày rồi thế? Tôi làm thêm chút đồ ăn cho cô vậy.” Nhìn thấy sức ăn của Tống Dương kinh khủng như vậy, Vương Viễn lau mồ hôi, đứng lên nói.

Bây giờ đột nhiên Vương Viễn cảm thấy người nhà cô nàng này không nuôi được cô ta nữa rồi, nên mới thả cô ta ra ngoài cho tự kiếm ăn.

“Xin lỗi... Không cần làm phiền anh nữa đâu.” Tống Dương lau miệng, ngượng ngùng nói: “Từ tối qua đến giờ tôi chưa được ăn gì, đói đến mức không chịu nổi nữa mới tự nấu cơm, không ngờ anh có vẻ hung dữ như vậy, mà nấu ăn lại ngon thế này.”

“Chỉ cần khen tôi nấu ăn ngon là được rồi, không cần phải nói ra là nhìn tôi có vẻ hung dữ đâu.”

Vương Viễn đen mặt nói: “Con gái con đứa vì sao lại bỏ nhà ra đi chứ...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận