Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1187: NPC ăn mày

“Ngươi nói cũng có lý!” Huyền Từ gật đầu nói: “Như vậy đi, chỉ cần ngươi đem Dịch Cân Kinh trở về, ngươi có thể được sư phụ nâng cấp một tầng cảnh giới võ học bất kỳ theo yêu cầu."

“Là võ học bổn môn hay toàn bộ các võ học đang có?" Vương Viễn hỏi.

Huyền Từ đáp: "Võ học bổn môn!"

"Có thể nâng cấp Cái Thế Thần Công như Kim Cương Bất Hoại Thần Công không? Nâng từ cấp chín lên cấp mười." Vương Viễn lại hỏi.

Khi giao dịch với NPC, bạn phải hỏi thật rõ ràng và cặn kẽ mọi chuyện.

Dù sao người thiết kế hệ thống không có kẻ nào tốt lành hết, một mặt đồng ý thật nhanh, mặt khác chờ bạn đem sách về liền cho bạn mấy câu trả lời kiểu "Võ học bổn môn không thể chọn" "Cái Thế Thần Công không thể chọn" "Võ học đặc thù không thể chọn" "Từ tầng chín lên tầng mười không thể chọn"...

Vương Viễn đã chịu không ít thiệt thòi giống thế này nên nhất định phải hỏi rõ ràng tất cả ngay từ đầu.

"Được, được, cái gì cũng được! Chỉ cần ngươi có thể tìm được Dịch Cân Kinh, ta có thể nâng cấp hết cho ngươi!" Huyền Từ rất hài lòng với sự trưởng thành hiện tại của Vương Viễn.

"Đây chính là lời ngươi nói! Người xuất gia chúng ta không thể gian trá và xấu xa giống như Phong Thanh Dương được!" Vương Viễn nói.

“Đó là đương nhiên!” Huyền Từ nói: “Ta là sư phụ của ngươi!”

"Được! Ta nhận nhiệm vụ này!"

Vương Viễn sẵn sàng nhận nhiệm vụ của Huyền Từ.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã nhận nhiệm vụ ẩn của sư môn Di Thất Bảo Điển]

Cấp độ nhiệm vụ: Kinh Thiên Động Địa

Nội dung nhiệm vụ: Truy tìm võ học bảo điển tối cao mà Thiếu Lâm Tự đã đánh mất - Dịch Cân Kinh (do Sư phụ Bồ Đề Đạt Ma viết tay) 0/1

Phần thưởng nhiệm vụ: Nâng cao một tầng cảnh giới võ học chỉ định.

Bối cảnh nhiệm vụ: Võ học bảo điển của Thiếu Lâm Tự bị thất lạc, nghi ngờ là do Hoàng đế Liêu Quốc Tiêu Phong cầm đi, mong rằng các đệ tử Thiếu Lâm có thể tới Liêu Quốc đưa nó trở về.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Vương Viễn trực tiếp rời khỏi Đại Hùng Bảo Điện, một đường đi đến thành Lạc Dương, tới ngân hàng lấy ra bản gốc của Dịch Cân Kinh.

Hoàn thành nhiệm vụ, Vương Viễn cũng không vội vã trở về Thiếu Lâm Tự.

Diễn trò phải diễn cho hết, bằng chỉ số thông minh của lão hòa thượng Huyền Từ, nếu quay về sớm như vậy, lão nhất định sẽ đoán được có chuyện gì xảy ra. Huyền Từ là người như nào, Vương Viễn hiểu rõ hơn ai hết, để lão biết bản thân phải ngậm bồ hòn một lần như vậy, dù lão không nói ra, Vương Viễn cũng cảm thấy thấp thỏm trong lòng.

Sau khi lấy được Dịch Cân Kinh, Vương Viễn ngồi xe ngựa, đi tới thành Yến Kinh.

Dù sao cũng không có việc gì, đi dạo một vòng rồi hẵng quay trở lại.

Ma xui quỷ khiến, Vương Viễn liền đi tới chợ.

Ngày thường Vương Viễn rất ít khi đi chợ, không ngờ khu chợ này lại náo nhiệt đến vậy, thứ kỳ quái gì cũng có, người chơi ra vào không ngớt, dân bán lẻ bán buôn hét ầm ĩ không ngừng, không khí rất sống động. Khiến Vương Viễn ngạc nhiên nhất là những sạp hàng nhỏ còn bán cả các loại đồ trang sức.

Trang sức luôn là thứ hiếm có trong trò chơi, mặc dù không có thuộc tính nhưng lại là đồ quý giá, ngay cả đánh BOSS cấp cao cũng chưa chắc đã bạo ra được. Không ngờ thứ đồ ấy lại có bán trên thị trường.

Thảo nào Tống Dương lại thích đi dạo chợ phiên đến vậy.

Trong lúc Vương Viễn đang lang thang trên đường, hai NPC một già một trẻ có dáng vẻ như ăn xin đột nhiên xông đến và chặn đường hắn.

NPC chủ động tới trò chuyện, ắt hẳn là có duyên.

Vương Viễn ngẩng đầu nhìn hai người, lão ăn mày đầu tóc bạc trắng, đeo kính mắt, bụng phệ, tiểu ăn mày tóc tai rối bù, da trắng, quần áo trên người mặc dù dơ dáy bẩn thỉu nhưng không khó nhận ra là vải vóc thượng hạng, xem ra cũng không phải là những người thực sự sống dưới đáy xã hội.

"Dừng!"

Thấy dáng vẻ này của hai người, khóe môi Vương Viễn không khỏi cong lên.

Bây giờ những người ăn xin càng lúc càng chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào, làm bộ làm tịch cũng không đến nơi đến chốn, hai người này ngoại trừ khí chất và tướng mạo, dáng vẻ không có một chút nào giống người đi ăn xin hết.

"Huynh đài, họ của ngươi là gì?"

Vương Viễn còn đang tỏ vẻ rộng lượng, tiểu ăn mày đột nhiên chạy tới hỏi, dường như đã biết Vương Viễn từ trước.

“Ngưu Đại Xuân!” Vương Viễn thành thật trả lời.

"Trên người ngươi có mấy trăm, mấy chục lượng bạc không? Cho chúng ta mượn dùng cái!" Tiểu ăn mày lại nói.

“Có!” Vương Viễn tiện tay lấy ra mấy tờ ngân phiếu.

"!!!!"

Nhìn thấy ngân phiếu trong tay Vương Viễn, ánh mắt hai người ăn mày sáng ngời, xông lên định giật lấy.

“Ngươi cho rằng ta là đầu heo sao, ta khôn như khỉ đấy!" Vương Viễn thu tiền lại, tránh thoát khỏi hai người: "Tại sao ta phải cho các ngươi mượn?"

“Ai quan tâm nhiều vậy!" Hai người ăn xin đã chuẩn bị lao đến cướp.

Vương Viễn lùi lại một bước, vung tay đẩy lão ăn mày ngã xuống đất.

"Ngươi dám đánh cha ta?"

Tiểu ăn mày thấy thế liền giận dữ, đưa tay ra túm lấy Vương Viễn.

"Ôi!!! A?"

Hành động này của tiểu ăn mày khiến Vương Viễn có chút bất ngờ.

Tiểu ăn mày thoạt nhìn trông nhỏ bé yếu đuối, nhưng căn cơ võ công trên người lại không tệ, chẳng lẽ là đệ tử cao cấp của Cái Bang hay sao?

Đối mặt với cái móng vuốt đang chộp tới của tiểu ăn mày, hai tay Vương Viễn khép lại đẩy về trước, đâm thẳng vào bả vai của nó.

Bả vai tiểu ăn mày tê rần, nửa người không thể phát lực, Vương Viễn chỉ đẩy nhẹ một cái đã ngã khuỵu xuống đất.

"Đây không phải là trạng nguyên lang sao? Thế nào lại trông như ăn cướp giữa đường vậy?"

Những người trong chợ đi ngang qua, chỉ trỏ đối với hai tên ăn mày.

“Trạng nguyên lang?” Vương Viễn đầy dấu chấm hỏi, bây giờ ngưỡng cửa dành cho người đỗ trạng nguyên thấp như vậy sao?

"Ta không có, ta không phải! Cha, chúng ta đi thôi!"

Tiểu ăn mày bị người chỉ trỏ, xấu hổ đỏ bừng mặt, lôi người ăn xin béo ục ịch trên mặt đất chạy ra khỏi đám đông, đầu cũng không ngoảnh lại, chạy một mạch ra khỏi chợ.

Vương Viễn là một người rất thận trọng.

NPC chủ động khiêu khích người chơi trong game chính là dấu hiệu về nhiệm vụ rất rõ ràng, phàm là người chơi đều sẽ đuổi theo truy vấn nguồn gốc, đào ra nhiệm vụ. Tiểu ăn mày ban nãy được gọi là trạng nguyên lang, bên trong chắc chắn có chuyện ẩn giấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận