Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 663: Chỉ có vũ lực mới có thể khiến người ta khiếp sợ

"Aaa…"

Tạ Vô Danh bởi vì tu luyện Thất Thương Quyền nên lượng máu vốn không cao, bị Mario vồ một cú quá ác, cũng kêu lên thảm thiết rồi hóa thành một luồng sáng trắng.

Tầm mắt mọi người lập tức bị Mario hấp dẫn.

Trương Tam Phong và chư hiệp Võ Đang lau mồ hôi, hổ thẹn nói: "Chắc Ngưu thiếu hiệp cũng tu luyện loại công pháp giống [Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ]… Có thể hiểu được… Có thể hiểu được…"

Tất cả mọi người: "…"

Giờ mọi người rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Thiếu Lâm và Võ Đang người ta là Thái Sơn Bắc Đẩu trong chốn võ lâm rồi, không thể trêu vào, không thể trêu vào…

"Vô Danh!"

Đạo Vô Hưu và Tạ Vô Danh cùng một bọn, thấy Tạ Vô Danh bị người ta vồ một phát về chầu trời thì quýnh hết cả lên.

"Xong hết mọi chuyện một lần đi! Đám các ngươi ai cũng đừng hòng hoàn thành nhiệm vụ!"

Lúc lên tiếng, thân hình Đạo Vô Hưu đã thoát một cái lao thẳng đến chỗ Trương Thúy Sơn mà đi, hai tay quây tròn lại, thình lình đẩy về phía trước, dùng chưởng pháp [Ngọc Thanh Thần Chưởng] của phái Côn Luân, chưởng lực hùng hậu bổ đến trước mặt Trương Thúy Sơn.

Đạo Vô Hưu đúng là một kẻ hung hãn.

Người chơi có mặt ở đây đều chung mục đích là ép hỏi ra nơi ẩn náu của Tạ Tốn từ miệng Trương Thúy Sơn, tên khốn kia đúng là đủ dứt khoát, trực tiếp khai đao với Trương Thúy Sơn!

"Vù!"

Vương Viễn thấy thế, duỗi tay phải về trước, từ trong ống tay áo bay ra một cây thiền trượng, ra sau mà đến trước vọt tới ngăn giữa Đạo Vô Hưu và Trương Thúy Sơn.

"Keng!"

Một chưởng của Đạo Vô Hưu đập vào thiền trượng của Vương Viễn, lực đạo to lớn chấn động đến mức người hắn ta hơi chao đảo, công kích bị cưỡng chế cắt ngang. Mà thiền trượng của Vương Viễn cũng bị một chưởng này đánh trật ra, cắm chếch trên một trụ đá đằng sau lưng Trương Thúy Sơn, ngập vào đến hơn một tấc.

Đám người trong đại điện thấy thế thì cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Một thiền trượng lớn bằng cánh tay, thuận tiện ném ra lại có thể cắm ngập hơn một tấc vào cột đá cứng rắn, hòa thượng này rốt cuộc có sức lực lớn đến nhường nào?

"Sao nào, còn chưa phục có phải không?"

Vương Viễn vung tay áo lên, như một bức tường to lớn che chắn Trương Thúy Sơn sau lưng, một luồng áp lực vô hình sâu thẳm như nước, cao ngất như núi khuếch tán ra bốn phía.

"…"

Đám người trong đại điện liếc mắt nhìn Vương Viễn, đua nhau cúi thấp đầu, không dám thốt ra nửa lời.

Nói đùa gì đấy, hòa thượng kia có tu vi cao lại ra tay độc ác, hơn nữa còn là tên bại hoại nổi tiếng trong giang hồ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù từ sáng sớm đến tối muộn, không có việc gì ai lại muốn chọc vào loại mặt hàng này.

Dáng dấp Cô Nàng Mặt Mộc như hoa như ngọc, còn là cao thủ phái Nga Mi, thế mà hắn bảo móc tim là móc tim được ngay, huống chi là những người khác.

Đạo Vô Hưu chắc chắn không phục, nhưng trường kiếm của hắn ta đã bị hủy, tay không đối địch nghiễm nhiên không thể là đối thủ của tên ác tăng kia, người duy nhất giúp đỡ được mình là Tạ Vô Danh còn bị Mario tóm giữa háng đến bay màu, hiện tại một đánh hai căn bản không có một chút phần thắng nào.

"Hừ!"

Đạo Vô Hưu hừ lạnh một tiếng, lùi về sau một bước, trong mắt viết đầy vẻ không cam lòng.

Vương Viễn thấy không còn người chơi nào trong đại điện tiến lên nữa thì mỉm cười, quay sang nói với Không Văn: "Không Văn đại sư, hiện tại mọi người có phải nên quay về rồi hay không?"

Có một số việc, người chơi là người quan sát, Vương Viễn so ra thông suốt nhiều chuyện hơn NPC, muốn đối phó với những người đó thì tuyệt đối đừng nói lý lẽ, chỉ cần nắm đấm của ngươi đủ lớn, bọn họ sẽ nghe theo ngươi vô điều kiện!

"…"

Không Văn nhìn Vương Viễn với vẻ mặt nghiêm trọng, thản nhiên nói: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Huyền Từ đại sư có đồ đệ giỏi giang như vậy cũng là may mắn lớn đối với Thiếu Lâm tự chúng ta, song ta chỉ có thể đại diện cho Thiếu Lâm tự, không thể đại diện cho các môn phái khác!"

"Chuyện này thì dễ nói!"

Vương Viễn quay đầu nhìn chằm chằm NPC của các môn phái khác, nói: "Các vị xin nghe tiểu tăng nói một lời! Không biết tu vi võ công của các vị so với Tạ Tốn thì thế nào?"

"…"

Cao thủ các môn phái lớn nghe vậy bèn cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.

Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn chính là người đứng đầu trong Hộ Giáo Pháp Vương của Ma giáo, võ công trác tuyệt, thần tăng đứng đầu đời chữ Không của Thiếu Lâm tự là Không Kiến đại sư còn bị y đánh cho chết tươi, đủ để thấy tu vi của y cực cao. Đừng nói là những môn phái nhỏ hỗn tạp như Thần Quyền Môn và Hải Sa Bang, cho dù là ba vị thần tăng đời chữ Không của Thiếu Lâm tự cũng không dám nói mình có võ công cao cường hơn Tạ Tốn.

Vương Viễn thấy mọi người trầm mặc thì lại nói tiếp: "Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn có tu vi cao như vậy, nhưng bởi vì trong tay có Đồ Long Đao mà giờ cũng không dám xuất hiện trong giang hồ, huống chi là các ngươi. Đồ Long Đao chẳng phải là thứ gì tốt đẹp cả, có nó nhẹ thì khó giữ nổi mạng, nặng thì tan cửa nát nhà, cả gia đình không một ai sống sót. Các ngươi tranh cướp nhau thứ này, đầu óc có vấn đề cả phải không?"

"…"

Cao thủ các môn phái lớn lại câm nín.

Mặc dù bọn họ không dám gật bừa với Vương Viễn, nhưng tên hòa thượng kia nói cũng khá có lý, quan trọng nhất là, hắn là đệ tử của phương trượng Huyền Từ, hơn nữa thủ đoạn ác độc, cho dù có người không phục cũng chẳng dám hé răng.

"Thôi giải tán giải tán!"

Vương Viễn nói: "Giang hồ như thế nào chẳng nhẽ các ngươi còn không biết? Ta biết một người họ Lâm, cũng là người thuộc võ lâm chính phái, cuối cùng bởi vì trong nhà có một bản kiếm phổ mà bị môn phái chính đạo kiếm lý do diệt sạch cả nhà kia kìa. Các ngươi thấy trong giang hồ có ai dám quản không? Thiếu Lâm quản à? Hay là Võ Đang? Mọi người không chạy ra bỏ đá xuống giếng là thấy ơn giời lắm rồi đấy!"

"Chuyện này…"

Chuyện của tiêu cục Phúc Uy trong giang hồ đã sớm đồn thổi, lúc này Vương Viễn nhắc lại chuyện xưa, những môn phái nhỏ có mặt trong đại điện đều thấy đồng cảm, rối rít nói: "Ngưu đại sư nói chí phải, bọn ta xin nghe lời dạy bảo của ngài, lập tức quay về, không nán lại đây quấy rầy Trương ngũ hiệp nữa…"

Bạn cần đăng nhập để bình luận