Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 689: Thần công rác rưởi

“Tuyệt học Ma giáo, Càn Khôn Đại Na Di!!!”

Đinh Lão Tiên kiến thức rộng rãi thấy được mấy xấp giấy đen trong tay Vương Viễn thì la lên thất thanh.

“Thứ này lợi hại lắm hả?’

Mấy người Vương Viễn ngẩn ra, từ giới thiệu của “Càn Khôn Đại Na Di” có thể thấy nó là một môn công pháp khá bình thường… Hơn nữa điều kiện học tập quả thực biến thái đến cực điểm.

Người chơi cấp 50, thuộc tính có thể thỏa mãn điều kiện, nhưng yêu cầu giá trị nội lực lớn hơn 8000 căn bản chính là nói hươu nói vượn.

Phóng tầm mắt nhìn khắp giang hồ, tu vi nội công của Mario cũng coi như tiêu chuẩn đứng đầu, nhưng điểm nội lực trước mắt chỉ mới hơn 6000 tí thôi.

Điểm nội lực trên 8000 ít nhất cũng phải là cấp bậc tuyệt học.

Xem điều kiện có thể thấy, Càn Khôn Đại Na Di hiển nhiên chỉ là môn võ học dệt hoa trên gấm, tính thực dụng không cao.

Dù sao người chơi đủ điều kiện để học tập cũng được tính là cao thủ cấp cao trên giang hồ, hơn nữa ý nghĩa của môn võ học này chẳng lớn bao nhiêu.

“Đây chính là thần công trấn phái của Ma giáo!”

Đinh Lão Tiên nói: “Nghe nói từ trước đến giờ chỉ có phó giáo chủ Trương Vô Kỵ luyện đến cảnh giới cao nhất, giáo chủ Dương Đình Thiên còn chưa luyện đến trình độ đó đâu.”

“Thật hả? Cái này thôi mà đã là thần công trấn giáo?” Vương Viễn nhếch miệng nói: “Ma giáo chỉ có thể lăn lộn ở Tây Vực là có nguyên nhân cả.”

Thứ như võ học nói trắng ra là một loại tỉ suất chi phí – hiệu quả.

Võ học cấp cao có điều kiện học tập cao hơn một chút, nhưng tuyệt đối không quá cao. Một môn võ học có ngưỡng cửa cao đến độ không có người luyện được thì còn ý nghĩa gì nữa! Căn bản chẳng khác nào rác rưởi!

Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn thị Đại Lý chính là một ví dụ điển hình.

Truyền thừa nhiều năm như vậy, có thể đại biểu cho võ học Đoàn thị lại là Nhất Dương Chỉ, cũng bởi vì ngưỡng cửa của Lục Mạch Thần Kiếm quá cao, người học được võ học đầu, hái lá phi hoa thôi cũng đủ làm người khác bị thương thì học thêm cái sau cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

Võ học phẩm chất cao thì sao, không học được chính là rác rưởi.

Càn Khôn Đại Na Di này ngay cả giáo chủ Ma giáo cũng không lĩnh hội triệt để được, có thể thấy nó giống với Lục Mạch Thần Kiếm, thuộc loại võ học gân gà.

Trong năm người bọn họ, điểm nội lực vượt quá 8000 có mỗi Vương Viễn, người có thể sử dụng được Càn Khôn Đại Na Di này cũng chỉ có hắn thôi.

Vỗ hai tay vào nhau, Càn Khôn Đại Na Di hóa thành một luồng sáng đen chui vào trong cơ thể Vương Viễn.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã học được võ học cấp cao Càn Khôn Đại Na Di.]

Càn Khôn Đại Na Di

Loại hình: Chiêu thức

Phẩm chất: Cao cấp

Số tầng tu luyện: 0/500 (tầng 1/tầng 10)

Đánh giá: Sơ Khuy Môn Kính

Căn cốt +15

Lực tay +15

Lực Lượng Càn Khôn: Tiêu hao 50% nội lực trở lên để kích hoạt công pháp, cường độ và lực phán định công kích của người chơi tăng lên trên diện rộng. Ngươi chơi tiêu hao càng nhiều điểm nội lực thì thuộc tính tăng càng cao, cảnh giới công pháp càng cao thời gian duy trì càng dài.

Thời gian thuộc tính tăng lên ở cảnh giới hiện tại: 30 giây.

Thời gian hồi chiêu: 60 giây.



Càn Khôn Đại Na Di này cũng không phải võ học có tính công kích, mà là võ học tăng thuộc tính trong thời gian ngắn.

Nói đơn giản thì đây là một võ học buff.

Rất hiển nhiên, ánh sáng đỏ tản ra trên người Dương Tiêu lúc nãy chính là buff của “Lực Lượng Càn Khôn”.

Loại võ học này sẽ mạnh lên theo tu vi thực lực của người chơi, đúng kiểu nước lên thì thuyền lên, thuộc tính của người chơi càng cao, chỉ số tăng lên càng mạnh.

Người chơi có thuộc tính nhân vật không cao thì chỉ số tăng lên cực kỳ hạn chế.

Chẳng trách điểm xuất phát của môn võ học này lại cao như vậy, bởi vì người chơi tu vi thấp có luyện thì tác dụng mang lại cũng chẳng lớn, chỉ có người tu vi cao học mới thuận lợi được.

Nói trắng ra công pháp bỏ đi này chỉ giúp người ta mạnh hơn chứ không làm người ta trở nên mạnh mẽ.

Nếu không phải tu vi của Vương Viễn không yếu, nói Càn Khôn Đại Na Di này là võ học gân gà cũng không tính là quá đáng.

Công pháp hắn có thể học được bây giờ rất khan hiếm, học Càn Khôn Đại Na Di này chẳng qua mang tâm lý có còn hơn không thôi.

“Thế nào? Thần công trấn giáo này rất trâu bò phải không?”

Đám Mario thấy Vương Viễn học Càn Khôn Đại Ni Di thì nhốn nháo hỏi thăm, vẻ mặt rất mong chờ. Bọn họ cũng nóng lòng muốn biết thần công trấn giáo trong truyền thuyết này rốt cuộc là võ học trâu bò gì.

“Bình thường!”

Vương Viễn thất vọng chia sẻ thuộc tính cho cả đám xem.

“Này… Đây chính là võ học trấn phái đó hả?”

Nếu không phải trên bảng thuộc tính viết năm chữ Càn Khôn Đại Na Di, tất cả mọi người đều thấy hơi khó tin, thần công trấn phái Ma giáo lại là một môn võ học phụ trợ.

Thuộc tính của công pháp Càn Khôn Đại Na Di này cũng tạm được, nhưng nếu nói là thần công trấn giáo thì khoa trương thôi rồi.

“Đúng vậy…”

Vương Viễn lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Tuyên truyền giả, lừa nhau hết!”

“Các vị thiếu hiệp! Hiện tại các ngươi có thể để ta chết được chưa?”

Ngay lúc Vương Viễn đang thất vọng, Dương Tiêu thận trọng hỏi.

“Chết đi chết đi! Lãng phí thời gian của ông đây!”

Tốn bao nhiêu nước bọt, kết quả lại chỉ lừa ra một bản công pháp chẳng kinh động bao nhiêu. Tâm trạng của Vương Viễn giờ đang phiền muộn như mua dính một bao thuốc giả.

Dương Tiêu đã gấp gáp muốn chết như vậy thì Vương Viễn tất nhiên phải thỏa mãn y, chỉ thấy hắn rút cây thiền trượng ra, dùng một chiêu [Vi Đà Phục Ma], đập xuống đỉnh đầu Dương Tiêu.

Hiện giờ y đang ở trạng thái sắp chết, hơn nữa một lòng muốn từ giã cõi đời, căn bản không hề chống cự nên làm sao có thể đỡ được một kích mạnh mẽ và bá đạo của Vương Viễn.

“Bụp” một tiếng, Dương Tiêu bị đánh chết tại chỗ.

Lật qua lật lại xác Dương Tiêu một hồi, xác nhận không rơi ra gì khác, Vương Viễn thuận thế nhấc chân đá y rơi tọt một phát vào hố phân.

Dương Tiêu một đời kiêu hùng, cuối cùng lại chết trong một nơi bẩn thỉu như vậy đấy.

Cùng lúc đó, trên bầu trời vang lên thông cáo: Quang Minh sứ Ma giáo Dương Tiêu chết oan chết uổng, thiêu đốt thân tàn ta, thánh hỏa hừng hực cháy, khi sống có gì vui, thì chết có gì khổ? Nguyện hành thiện trừ ác, cốt sao cho quang minh. Bao hỉ lạc bi sầu, cũng đều thành cát bụi. Thương thay cho con người, lo buồn sao lắm vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận