Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 232: Cung Hỉ Phát Tài

Mặc dù ở trong trò chơi, đào một ngày một đêm cũng sẽ không mệt. Nhưng mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một động tác, cũng có thể khiến người ta phát rồ.

Nhưng nếu so với đội cày vàng và đội cày đồ, thì nhập môn đào quặng sẽ dễ hơn rất nhiều. Cho dù là tài khoản cấp thấp không học bất kì công pháp gì, vẫn có thể kiếm tiền bằng đôi tay của mình. Mà đội cày vàng và đội cày đồ thì lại dựa vào thực lực mới có thể đi sâu vào khu luyện cấp cao cấp cày tiền, cày tài nguyên, cửa vào cùng với sự nguy hiểm đều cao hơn thợ mỏ.

Do vấn đề về số lượng công cụ, đội cày vàng đánh quái hình người coi thường đội cày đồ đánh quái dạng thú, đội cày đồ thì coi thường nghề thợ mỏ ai cũng làm được, chính vì vậy nên nghề thợ mỏ được hai phe kia gọi là "dân công".

"Leng keng, leng keng!"

Vừa vào hầm mỏ, Vương Viễn đã nghe được tiếng cuốc không ngừng, đưa mắt nhìn qua, trong hầm mỏ toàn là thợ mỏ vất vả.

Trang phục của những thợ mỏ này gần như thống nhất, toàn là mặc quần áo tân thủ, cầm cuốc trong tay. Không có nổi một người chơi gia nhập môn phái, xem ra những người chơi này đều chọn nghề nghiệp thợ mỏ. Những thợ mỏ không chuyên như Vương Viễn, về cơ bản đều có môn phái của mình, đi đào khoáng cũng chỉ do xúc động nhất thời hoặc có nhu cầu cần thiết.

Đối với người không làm nghề thợ mỏ như Vương Viễn, đối với nghề thợ mỏ vẫn vô cùng nhiệt tình.

Dù sao Vương Viễn cũng không cùng nghề với họ, không chừng còn có khả năng là khách hàng của bọn họ. Quan trọng nhất là nghề thợ mỏ đều là cấp thấp, đánh không nổi người không làm thợ mỏ như Vương Viễn, không khách khí cũng không được.

Thấy đại hòa thượng hung hãn như Vương Viễn vào hầm mỏ, thợ mỏ ở cửa vội vã lùi vào trong vài bước, nhường ra một chỗ cho Vương Viễn, còn hướng Vương Viễn cười cười.

"Cảm ơn!"

Vương Viễn gật đầu với người thợ mỏ, lôi cuốc ra chuẩn bị khai đào khoáng.

Lúc này, người thợ mỏ kia lại gần nói: "Xin chào vị đại hiệp, ta là Tiểu Mạnh, là người đại diện của khu hầm mỏ này, trông bộ dạng ngươi cũng không giống như thường xuyên đào khoáng, ngươi muốn loại khoáng nào, khoáng thạch ở đây của chúng ta cũng không ít. Ngươi cần gì thì cứ mua là được rồi."

Không lâu sau khi trò chơi ra mắt, không có bang hội lớn nào độc quyền ngành khai thác quặng, quặng trong tay những người chơi thợ mỏ cần được bán ra bên ngoài. Những không phải thợ mỏ nào cũng giỏi trong việc đẩy mạnh lượng tiêu thụ khoáng thạch, chính vì vậy nên trong mỗi một hầm mỏ sẽ có một người giỏi nói chuyện có trách nhiệm phát ngôn thay mọi người... Mà Tiểu Mạnh này đương nhiên chính là người này.

"Cũng đúng ha!"

Nghe thấy Tiểu Mạnh nói vậy, Vương Viễn không tự chủ mà thả chiếc cuốc trong tay xuống.

Loại việc đào khoáng này, vẫn là người trong nghề chuyên nghiệp hơn, chỉ cần tiêu chút tiền là có thể mua được khoáng thạch, Vương Viễn cũng không cần ở đây lãng phí thời gian và cướp bát cơm của người chơi nghề nghiệp.

"Ngươi có bông sắt không?"

Vương Viễn mở tờ tài liệu ra hỏi: "Ta muốn mười viên..."

"Ta..."

Vương Viễn vừa nói xong, Tiểu Mạnh trực tiếp ngây ngẩn cả người, sau khi sửng sốt vài giây, lau mồ hôi nói: "Bông sắt là tài nguyên hiếm, tỷ lệ đào được rất nhỏ, hôm nay vẫn chưa đào được viên nào."

"Còn thép Manga thì sao? Ta cần năm viên!" Vương Viễn lại nói.

"Xin lỗi, không có..."

Tiểu Mạnh cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Hai viên đá Photpho!"

"Không có..."

Tiểu Mạnh muốn khóc rồi.

"Các ngươi đào khoáng mà, sao gì cũng không có?" Vẻ mặt Vương Viễn vô cùng kinh ngạc.

Một câu nói của Vương Viễn khiến lệ rơi đầy mặt Tiểu Mạnh, Tiểu Mạnh nức nở nói: "Đại hiệp, chỗ chúng ta chỉ có quặng sắt và mỏ đồng, những thứ ngài muốn đều là tài nguyên rất khó tìm. Chúng ta đào được cũng sẽ bán luôn trong ngày, muốn mua những tài nguyên này ngươi phải hỏi ông chủ Cung."

"Ông chủ Cung là ai?" Vương Viễn buồn bực nói.

"Cung Hỉ Phát Tài đó! Mỗi ngày hắn đều lần lượt đi tới từng khu mỏ thu các quặng hiếm, lúc này cũng đã tới Lạc Dương rồi." Tiểu Mạnh nói.

"Cung Hỉ Phát Tài?" Vương Viễn hiểu rõ hỏi: "Là cái tên Cung Hỉ Phát Tài đã nhận được Giáng Long Thập Bát Chưởng bằng một miếng thịt nướng sao."

"Là ta!"

Vương Viễn vừa dứt lời, chỉ thấy một luồng sáng xanh tản đi, sau lưng Vương Viễn xuất hiện một người mập mạp mặt tròn mặc trang phục màu trắng.

Người mập kia tuy béo tròn, nhưng nhìn thoáng qua cũng không hề nhiều mỡ, trái lại còn khiến người ta có cảm giác vui vẻ, nhưng Vương Viễn luôn cảm thấy tên này nhìn rất quen.

Lúc này hắn ta đang cười híp mắt nhìn Vương Viễn nói: "Ngươi cũng đã nghe nói về ta."

"Bát Quái Lệnh!!?"

Vương Viễn quay đầu lại liếc mắt quan sát Cung Hỉ Phát Tài, nghi ngờ hỏi.

Đạo cụ truyền tống trong game có hai loại, một là Độn Địa Phù, có thể khiến người chơi trực tiếp trở về thành, một loại khác là Bát Quái Lệnh.

Bát Quái Lệnh có thể đặt phía bên trái trên các góc của bản đồ game, chỉ cần có thể lưu trước tọa độ, là có thể bỏ qua các vị trí địa lý của vùng Trung Nguyên, Tây Vực các loại, đến được địa điểm cần thiết trong nháy mắt.

Trong thế giới võ hiệp, đạo cụ truyền tống đều vô cùng đắt.

Loại đồ như Độn Địa Phù có thể bán được mười lượng vàng, Bát Quái Lệnh thì bán được một trăm lượng vàng một tấm. Tuy rằng một tấm có thể dùng hai mươi lần, cũng coi như lời hơn Độn Địa Phù, Nhưng đạo cụ đắt như vậy, người dùng đến cũng rất ít.

Dù sao giá vàng trong giai đoạn đầu game cũng rất đắt, một trăm lượng vàng chính là năm mươi tệ, vài đồng dùng trong một giờ... Chạy còn có thể dùng khinh công, người có thể dùng Bát Quái Lệnh chạy khắp thế giới chắc chắn là một tên nhiều tiền.

"Ha ha! Còn là người rất có hiểu biết!"

Thấy Vương Viễn nhận ra thứ hắn ta dùng chính là Bát Quái Lệnh, Cung Hỉ Phát Tài khá đắc ý, cười hì hì nói: "Tại hạ Cung Hỉ Phát Tài, mong được chỉ bảo!"

"Ngưu Đại Xuân!"

Vương Viễn trả lời.

"Hả?" Nghe được ba chữ Ngưu Đại Xuân, Cung Hỉ Phát Tài hơi kinh ngạc, giống như vừa nghĩ tới cái gì đó, liếc mắt quan sát trên dưới Vương Viễn, đột nhiên ánh mắt run lên một cái, lui về sau một bước nói: "Vương Viễn?"

"???"

Vương Viễn nghe vậy cũng kinh ngạc: "Vương Cận?"

"Mẹ nó!! Ta đã nói tên này sao quen như vậy! Quả nhiên là ngươi, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này! Tóc cũng không còn!"

Vương Viễn vừa dứt lời, Cung Hỉ Phát Tài liền bắt đầu lầm bầm lải nhải.

Vương Viễn đột nhiên cảm thấy cái đầu mình như to lên...

Thật con mẹ nó, chạy đến trong game rồi cũng không dứt được cái đuôi theo sau này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận