Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1060: Chế tạo pháo trúc

"Chưa từng làm... Không biết..."

Độc Cô Tiểu Linh lắc đầu liên tục.

Độc Cô Tiểu Linh là người có tay nghề đứng đắn, chơi đều là những bản vẽ mà hệ thống cấp cho, pháo hoa và pháo không ở trong nhóm đó.

"Ha ha! Ta sẽ làm!" Vương Viễn cười ha ha một tiếng, đắc ý nói.

"Ngươi còn biết chế tạo pháo?"

Mọi người cảm thấy không thể tin được, hòa thượng này còn có khả năng này?

"Đương nhiên!" Vương Viễn nói: "Khi còn bé ta thấy uy lực pháo mua về quá nhỏ, nên ta phá hủy bọn chúng, lấy thuốc súng ra tự mình cuốn... Thôn chúng ta có cây cầu gỗ ở lối vào, chính là ta cầm pháo nổ phá hủy nó!"

"Mẹ nó..."

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.

Hay thật, không biết trong hiện thực hòa thượng này rốt cuộc là làm gì vậy.

Trong trò chơi giết người phóng hỏa chơi như thế rồi chạy mất còn chưa tính, trong hiện thực còn cầm pháo nổ cầu, tên này không phải là phần tử khủng bố đấy chứ.

Không biết là dạng gia đình như thế nào, mới có thể có tên này hắc hắc...

"Thế nào? Vì sao lại nhìn ta như vậy?"

Thấy ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm mình như nhìn quái vật, Vương Viễn kỳ quái nói:

"Ngưu ca, ngươi nói thật xem, có phải ngươi ở bên trong ra hay không?" Mario nghiêm mặt nói: "Chúng ta sẽ không kỳ thị ngươi, dù sao nhân tài giống như ngươi, chắc chắn sẽ không móc túi trộm vặt. Rốt cuộc, ngươi cướp ngân hàng hay là nổ ngân hàng? Về sau có thể mang ta kiếm tiền hay không?"

"Thời điểm kiếm tiền nhớ thông báo cho ta biết!" Điều Tử trịnh trọng nói.

"Sao thế? Ngươi cũng muốn chia một phần?" Mario cảm thấy hơi ngạc nhiên.

"Không! Ta đi bắt các ngươi, đây chính là một cái công lớn!" Điều Tử nắm tay.

"Cái quái gì vậy... Ông đây là người trong sạch!"

Vương Viễn suy sụp!

Đám khốn kiếp này lại coi hắn như một tên cướp nguy hiểm.

"Ngưu ca quá khiêm tốn! Chúng ta cũng là người trong sạch nhưng không có loại người như ngươi..." Mọi người nhao nhao biểu thị trong sạch không có dính dáng gì với Vương Viễn.

"Đó là các ngươi khuyết thiếu một tuổi thơ trọn vẹn." Vương Viễn xem thường.

Cái gì gọi là tuổi thơ trọn vẹn? Có thể lên chín tầng trời ôm mặt trăng, có thể xuống đại dương bắt ba ba, đốt từ đường, nổ phòng, ăn những trận đòn, chịu những cái tát.

Dần dà năm này tháng nọ, còn có thể đứng ở chỗ này vui vẻ chơi đùa, đó chính là tồn tại vô địch không gì sánh được.

Đời người của Vương Viễn, chính là tịch mịch như vậy, sớm biết như vậy thì không nên thừa nhận sự vĩ đại ở độ tuổi này của hắn.

"Ngươi còn có bao nhiêu thuốc nổ?"

Vương Viễn giả bộ xong, lại hỏi Đinh Lão Tiên.

"Cũng không nhiều!" Đinh Lão Tiên nói: "Cái đồ chơi này có tính thực chiến quá kém, lần trước nổ đê Tương Dương dùng hết bảy tám phần, sau đó lại không luyện thêm!"

Hiện tại Đinh Lão Tiên chủ yếu luyện dược kiếm tiền, rất ít khi làm đồ vật có tính thực chiến kém bán không được.

"Có bao nhiêu cho ta bấy nhiêu trước! Các loại nguyên liệu như diêm tiêu lưu huỳnh than củi này chắc không đắt nhỉ!"

"Không đắt!"

Đinh Lão Tiên nói: "Đây đều là nguyên liệu cơ bản nhất, rất phổ biến, còn rẻ tiền."

"Hắc hắc!"

Vương Viễn cười hắc hắc nói: "Thu mua nguyên liệu chế tạo thuốc nổ chẳng phải tiết kiệm chi phí hơn thu pháo và pháo hoa hay sao?"

"Có đạo lý có đạo lý!"

Mọi người nhao nhao phụ họa.

"Chúng ta chia ra hành động!" Vương Viễn hạ lệnh nói: "Phi Vân, ta giới thiệu cho ngươi một thương nhân buôn bán nguyên vật liệu, ngươi đến chỗ của hắn mua các loại tài liệu như diêm tiêu lưu huỳnh than củi. Lão Tiên ngươi đi luyện thuốc nổ, ta và Tiểu Linh đi chế tạo pháo! Đến thời điểm chúng ta tập hợp ở Tuyệt Tình cốc!"

"Vậy chúng ta thì sao?" Bôi Mạc Đình chỉ mình nói.

"Các ngươi thì tiếp tục tìm Niên thú thôi!" Vương Viễn nói: "Lần này không nên đoạt con non với người chơi tự do, tập trung tìm Niên thú trưởng thành và BOSS! Dù sao nếu không có pháo, trong thời gian ngắn Niên thú sẽ không bị người khác giết, các ngươi nhìn chằm chằm Niên thú là được. Nếu có người dùng pháo nổ Niên thú, các ngươi có thể giết người săn Niên thú đi!"

Nói đến đây, bàn tay Vương Viễn quét ngang trên cổ một cái.

"Cái này ta thích!" Bôi Mạc Đình và Mario ma sát hai tay, hai con hàng này cũng không phải loại người lương thiện gì.

Trò chơi mà, cạnh tranh không phải là dạng này hay sao.

Dù sao có những bang phái lớn đuổi người, người chơi tự do chỉ có thể húp chén canh, giết mấy con Niên thú còn non, cầm pháo nổ Niên thú ăn thịt hơn nửa đều là những bang phái lớn.

Nếu những đoàn thể nhỏ muốn đoạt điểm tích lũy theo kiểu cạnh tranh này, thì không thể chùn tay.

Ngươi có thể khoanh vùng đoạt khu luyện cấp, ta cũng có thể giết ngươi đoạt quái! Đạo lý này mọi người đều biết mà!

Sau khi Vương Viễn sắp xếp nhiệm vụ thỏa đáng cho tất cả mọi người, Một Đám Ô Hợp giải tán ngay tại chỗ.

Phi Vân Đạp Tuyết được Vương Viễn giới thiệu, đi tìm Cung Hỉ Phát Tài mua nguyên liệu chế tạo thuốc nổ, những người khác hai người một tổ, phân tán đi từng khu luyện cấp ở các thành chính tìm kiếm Niên thú trưởng thành.

Ba người Vương Viễn và Đinh Lão Tiên cùng với Độc Cô Tiểu Linh trực tiếp trở về Thủy Tiên sơn trang trong Tuyệt Tình cốc.

Đột nhiên phát hiện, cái tên Thủy Tiên sơn trang này rất hợp với lão phu, ta hoài nghi trước kia Công Tôn Chỉ cũng viết văn học mạng.



Trở lại Thủy Tiên sơn trang, Đinh Lão Tiên chạy một mạch vào phòng luyện đan chế thuốc nổ.

Vương Viễn thì đi cùng với Độc Cô Tiểu Linh đến rừng trúc bên ngoài sơn trang.

Lần đầu dẫn gái về nhà đã lôi người ta chui vào rừng trúc, Vương Viễn đúng là nhân tài!

Độc Cô Tiểu Linh run rẩy hỏi: “Không phải ngươi bảo đi làm pháo trúc hả? Sao lại dẫn ta đến đây?”

“Ngoại trừ thuốc nổ ra thì thứ quan trọng nhất để làm pháo trúc chẳng phải là trúc sao?” Vương Viễn lôi một cây pháo hoa ra đưa cho Độc Cô Tiểu Linh rồi hỏi: “Ngươi biết làm cơ quan thì chắc làm ống trúc không khó lắm đâu nhỉ?”

“Ngươi giục ta tới đây bằng được chỉ vì muốn ta chặt trúc làm ống trúc cho ngươi hả?” Độc Cô Tiểu Linh đột nhiên có xúc động muốn đấm cho Vương Viễn một phát.

“Nếu không thì để làm gì?” Vương Viễn hỏi vặn lại.

“Ta lại tưởng đi đào măng đút cho gấu trúc nhà ngươi ăn.” Độc Cô Tiểu Linh đáp.

“Bàn về chuyện kiếm ăn thì đồ bỏ đi kia còn thành thạo hơn cả ta và ngươi đó, ngươi khỏi cần bận tâm đến nó.” Vương Viễn chỉ chỉ Hắc Bạch Cẳng ngồi trên mặt đất cách đó không xa, đang ôm măng gặm rồn rột không ngừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận