Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 456: Ban đêm ở Thiếu Lâm

Lần này nếu như giúp Kiều Phong, vậy thì sẽ va chạm với Tống Dương.

Trơ mắt nhìn một người bạn ở trong trò chơi chết đi, hay là đắc tội hàng xóm ở ngoài hiện thực? Đây là một vấn đề...

Đắc tội Tống Dương trợ giúp Kiều Phong? Dù sao Kiều Phong cũng chỉ là một tổ số liệu mà thôi, tiêu vong chính là số mệnh của y.

Mặc kệ không quan tâm, để Kiều Phong đi tìm đường chết? Điều này cũng không ổn lắm, dù sao Kiều Phong cũng xem như là bạn bè của Vương Viễn. Cho dù y chỉ là một NPC, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn y bị giết như vậy được. Huống chi Vương Viễn đã đạt hảo cảm tối đa với Kiều Phong, có một BOSS lớn như vậy làm bạn, Vương Viễn từng đắc tội với Âu Dương Phong, lão độc vật này muốn “dạy dỗ” Vương Viễn thì cũng phải suy xét một chút.

Mọi chuyện phát triển đến nước này, Vương Viễn cũng rối nhơ tơ vò.

Bây giờ đi báo cho Kiều Phong đừng tới Tụ Hiền trang?

Điều này cũng không khả thi!

Dựa vào tính khí của Kiều Phong, có nghe hắn khuyên hay không là một chuyện, y chắc chắn cũng sẽ không thèm để ý tới đầm rồng hang hổ, hơn nữa nhiệm vụ Tụ Hiền trang đã mở khóa, hệ thống cũng sẽ không cho Kiều Phong chuồn mất, dựa theo lời nói của Huyền Từ thì đây chính là thiên mệnh khó trái.

“Bỏ đi, cứ về Thiếu Lâm trước đã, xem Huyền Từ phản ứng như thế nào!”

Vương Viễn lắc đầu, đi thẳng đến Đại Hùng bảo điện.

Chuyện vừa mới xảy ra, Vương Viễn cũng không dám chắc Huyền Từ sẽ xử lý mình như thế nào, tuy không đến nỗi trực tiếp trục xuất sư môn, nhưng giữ lại để xem xét, giam giữ gì đó hẳn là không thể trốn thoát.

Ba ngày nữa nhiệm vụ Tụ Hiền trang mới mở khóa, nếu như Huyền Từ giam giữ mình mười ngày nửa tháng gì đó, vậy thì coi như đã bỏ lỡ nhiệm vụ này.

Như vậy thì sẽ không đắc tội với Tống Dương, hơn nữa nếu như Kiều Phong thật sự bị đám người ở Tụ Hiền trang tiêu diệt, trong lòng Vương Viễn vẫn có lý do thuyết phục bản thân, hắn sẽ không cảm thấy quá hổ thẹn.

Người trong giang hồ thân bất do kỷ mà, ông đây bởi vì Kiều Phong mà bị giam cầm, Kiều Phong còn muốn tới Tụ Hiền trang chịu chết, ta không cứu được y, chuyện này này thật sự không nên trách ta...

...

Lúc này đêm đã khuya, đa số người chơi Thiếu Lâm tự đã đăng xuất, chỉ có một con cú đêm là đang dạo chơi.

Bên trong Đại Hùng bảo điện, đèn đuốc sáng trưng.

Vương Viễn giống như thường ngày đi vào Đại Hùng bảo điện, vừa vào cửa thì lập tức quỳ xuống mặt đất, nói: “Đệ tử biết sai rồi!”

Không nhắc tới chuyện sai hay không sai, trước tiên cứ nhận sai là được, chiêu này đối với Huyền Từ mà nói thì mười lần như một, lần nào cũng đúng.

Có điều lần này lại không giống.

Nếu là bình thường, cho dù trong lòng Huyền Từ có không thoải mái đi chăng nữa, nhưng lão vẫn sẽ khoan nhượng với tên đồ đệ duy nhất này, thấy mình nhận sai, chắc chắn sẽ lập tức nâng mình dậy.

Nhưng lần này, Huyền Từ lại hoàn toàn không lên tiếng.

Trong lòng Vương Viễn không khỏi có chút hoang mang: “Tiên sư nó, chẳng lẽ đại ca Huyền Từ không chịu tha thứ cho ta? Lần này chơi hơi lớn chăng?”

“Cái đồ không biết xấu hổ này, còn có thể như vậy nữa hả?”

“Hình như chúng ta quá ngây thơ hay sao ấy?”

Ngay lúc Vương Viễn còn đang âm thầm lo sợ đến cực điểm, chỉ nghe cách đó không xa có người đang xì xào bàn tán, đồng thời còn có mấy ánh mắt dán lên người mình.

“?”

Vương Viễn vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy bên trong Đại Hùng bảo điện không chỉ có một mình Huyền Từ, ngoại trừ Huyền Từ ra, còn có hai hòa thượng mặc áo cà sa và hai người chơi...

“Xoạt...”

Mặt già của Vương Viễn đỏ ửng lên.

Xem ra độ mặt dày của Vương Viễn cũng có hạn mức tối đa.

Hai người chơi này Vương Viễn cũng không xa lạ gì. Người cao gầy đứng phía bên trái tên là Ba Nghìn Thế Giới, một tay Long Trảo Thủ hung ác mạnh mẽ. Còn người lùn hơn đứng phía bên phải là Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, nội lực vô cùng hồn hậu, còn cao hơn cả mình, hai người đều là cao thủ hàng đầu của Thiếu Lâm tự.

Mặt khác hai hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ, Vương Viễn chỉ biết người ngồi trên bồ đoàn cạnh Ba Nghìn Thế Giới là Huyền Nan. Còn lão tăng thấp bé gầy đét đứng phía trước Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thì hắn lại chưa từng thấy bao giờ.

“Bái kiến sư phụ! Bái kiến thủ tọa Đạt Ma đường - sư thúc Huyền Nan!” Vương Viễn đứng dậy, vội vàng thi lễ với Huyền Từ và Huyền Nan.

“Ừ!”

Huyền Từ gật đầu, chỉ vào lão tăng gầy gò bên phải, nói: “Vị này chính là Phương Chứng đại sư! Còn không mau hành lễ!”

“Phương Chứng đại sư!!”

Nghe thấy lời Huyền Từ nói, Vương Viễn không khỏi sửng sốt.

Tên tuổi của Phương Chứng đại sư, Vương Viễn đã nghe qua từ lâu. Tu vi của người này rất cao, lão đã tu luyện Dịch Cân Kinh đến cảnh giới đại thành, võ công cao đến mức có thể nằm trong top 3 của Thiếu Lâm tự, sớm đã được nội bộ quyết định là phương trượng Thiếu Lâm đời tiếp theo.

Chỉ có điều vị hòa thượng này hay ru rú trong nhà, rất ít khi xuất hiện, Vương Viễn ở Thiếu Lâm tự lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị hòa thượng trong truyền thuyết này.

Một đại cao thủ có tu vi cao thâm như thế, đáng nhẽ cũng phải giống Kiều Phong với mình thân cao tám thước, vòng eo to hơn một trăm centimet, cao lớn cường tráng đến cực điểm, ai có thể nghĩ tới Phương Chứng đại sư ở trong truyền thuyết này thế nhưng lại là một lão hòa thượng gầy gò thấp bé.

Ra ngoài dự đoán của mọi người, đúng là ra ngoài dự đoán của mọi người.

Sau khi Vương Viễn bước tới thi lễ một cái, Phương Chứng đại sư cười híp mắt nhìn Vương Viễn, nói: “Hóa ra ngươi chính là sư điệt Ngưu Đại Xuân, quả nhiên hậu sinh khả úy.”

“Này... Ngài đang khen ta hay đang châm biếm ta vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt này của Phương Chứng đại sư, Vương Viễn đột nhiên cảm thấy chột dạ cực kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận