Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 674: Thực lực mạnh mẽ của Kim Hoa bà bà

Kim Hoa bà bà cũng là người có tiếng trên giang hồ, tất nhiên biết chỗ mạnh của Bích Lân Yên, lập tức thu hồi chưởng lực lùi về sau một bước.

Lúc này Đinh Lão Tiên cũng xông lại, túm lấy Hồ Thanh Ngưu chạy mất.

Bôi Mạc Đình đâm trường kiếm ra, hướng thẳng vào yết hầu của Kim Hoa bà bà.

"Kiếm pháp ác độc thật!"

Kim Hoa bà bà hừ lạnh một tiếng, nhấc quải trượng trong tay lên, đánh “bốp” một phát lên thân kiếm của Bôi Mạc Đình.

Bôi Mạc Đình chỉ cảm thấy gan bàn tay tê rần, trường kiếm gãy thành hai mảnh, đồng thời trên đầu y nhảy lên ký hiệu “đoạn mạch”.

"Trời ơi, kiếm của ta!!!"

Bôi Mạc Đình rớt nước mắt như mưa.

Trường Tình Tử cũng tê cả da đầu một hồi.

Lão bà bà này nhìn dáng vẻ như sắp gần đất xa trời nhưng sức lực lại rất lớn, mới đánh một phát đã khiến Bôi Mạc Đình dính trạng thái “đoạn mạch”, lực phán định này đúng là làm người ta bất ngờ.

Người chơi trong trạng thái Đoạn Mạch, võ công sẽ hoàn toàn biến mất. Thân hình Bôi Mạc Đình đột nhiên phát run.

"Mau nhận lấy cái chết!"

Kim Hoa bà bà giận dữ mắng to, duỗi tay phải ra đập một chưởng vào ngực Bôi Mạc Đình.

Lão bà bà có thể lực kinh người, nội công lại thâm hậu, thân thể nhỏ bé của Bôi Mạc Đình sao có thể chịu nổi một chưởng này.

"A di đà phật!"

Mắt thấy Bôi Mạc Đình sắp bị Kim Hoa bà bà đánh cho toi mạng thì đột nhiên có tiếng niệm phật vang lên bên tai mọi người, đồng thời một quầng ánh sáng vàng hiện lên, một hòa thượng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Bôi Mạc Đình.

Hòa thượng kia chính là Vương Viễn.

Kim Hoa bà bà chỉ cảm thấy chưởng lực mất kiểm soát, đập thật mạnh lên người Vương Viễn.

"Ầm!"

Một chưởng vừa giáng xuống, cánh tay Kim Hoa bà bà chua xót, bị đẩy lùi lại mấy bước, mà Vương Viễn lại chẳng nhúc nhích một bước.

"Giỏi cho tên Hồ Thanh Ngưu, mời được cao thủ Thiếu Lâm đến đây!" Kim Hoa bà bà ngạc nhiên nhìn Vương Viễn, ánh mắt hung tợn hướng về phía Hồ Thanh Ngưu.

Mà đúng vào lúc này, Mario muôn đời âm hiểu xảo trá đã mò tới sau lưng Kim Hoa bà bà, cong năm ngón tay, sử dụng chiêu [Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ] tóm lấy phần lưng của bà ta.

"Phập!"

Năm ngón tay của Mario cắm trên lưng Kim Hoa bà bà, nhưng bà ta cứ như thể chẳng có cảm giác gì cẩ.

"???"

Mario thầm cả kinh.

Cảm giác lúc tóm xuống có hơi quỷ dị, cứ như chộp vào mặt nước, hoàn toàn không cảm nhận được lực.

"Từ khi nào phái Võ Đang lại có võ học hạ lưu như vậy?!"

Kim Hoa bà bà xoay người lại, vừa phun lời rác rưởi vừa vung tay vả hai phát “chan chát” vào mặt Mario.

"Ấy da, ấy da…"

Kim Hoa bà bà có sức lực lớn, dù Mario da mặt cực dày, ăn hai cái bạt tai cũng phải nổ đom đóm mắt, thanh máu tụt thẳng xuống một phần ba, choáng váng tại chỗ.

Vương Viễn thấy thế nhịn không được nhíu mày.

Lão bà bà này khá lắm, dáng vẻ trông như đụng một cái là ngã lại có thể ra tay mạnh mẽ như vậy, đánh chiêu nào là khống chế chiêu đấy…

Võ học khống chế là loại mạnh nhất trong trò chơi.

Lực sát thương của nó chưa chắc đã cao nhưng lại cực kỳ đáng ghét, khi đánh lên người mục tiêu có thể khiến họ mất sức đánh trả, có khi đến lúc chết cũng chưa phản kháng được một chiêu.

Nếu không phải Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, chỉ sợ lúc dính một chưởng vừa rồi cũng bị bà ta khống chế.

"Bà ta muốn giết ân nhân cứu mạng của ngươi đấy, đừng có khoanh tay đứng nhìn vậy chứ!"

Vương Viễn liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Phù, lớn tiếng nói.

"…"

Kỷ Hiểu Phù kéo con gái ra sau, lúc này mới rút trường kiếm, lao thẳng về phía Kim Hoa bà bà.

"Là do ngươi tự tìm đường chết!"

Kim Hoa bà bà có tu vi bực nào chứ, Kỳ Hiểu Phù há có thể là đối thủ của bà ta, thấy nàng rút kiếm vọt tới, bà ta lại nhấc quải trượng trong tay lên.

"Keng!"

Trường kiếm của Kỷ Hiểu Phù theo tiếng vang mà đứt lìa. Kim Hoa bà bà lập tức bồi thêm một cước vào bụng nàng.

"A!"

Kỷ Hiểu Phù kêu thảm một tiếng, người cong xuống dưới.

Kim Hoa bà bà giơ quải trượng trong tay lên cao rồi nện thật mạnh vào đầu Kỳ Hiểu Phù.

Quải trượng này đánh gãy được hai cây kiếm, có thể thấy nó rất rắn chắc, sắt thép cũng không ngăn lại cứ nói chi là thân thể người phàm.

"Mẹ ơi!"

Con gái Kỷ Hiểu Phù thấy thế nghẹn ngào gào lên.

Di Hình Hoán Vị của Vương Viễn còn đang trong thời gian làm lạnh, hơn nữa mục đích của hắn là bảo vệ vợ chồng Hồ Thanh Ngưu, sự sống chết của Kỳ Hiểu Phù không quan hệ quá nhiều đến hắn, NPC quần chúng có cứu hay không cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

"Vụt!"

Ngay khi Kim Hoa bà bà định di chuyển quải trượng sang ngang tính nện đầu Kỳ Hiểu Phù thì chỉ nghe “vụt” một tiếng, một thanh kiếm vỏ dài ba thước đâm nghiêng duỗi ra, gác trên đầu Kỷ Hiểu Phù.

"Xoạt!"

Quải trượng của Kim Hoa bà bà nện lên vỏ kiếm, im hơi lặng tiếng gãy thành hai đoạn, trong đó một nửa mang theo tiếng gió bay về phía Vương Viễn.

"Đù má! Kia là kiếm gì?"

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, thuận vỏ kiếm nhìn lên trên, chỉ thất một lão ni cô áo xám nắm lấy kiếm đứng cạnh Kim Hoa bà bà. Dáng dấp lão ni cô nọ trông khá đẹp mắt, chỉ là lông mày rủ xuống trông vô cùng quỷ dị.

"Diệt... Diệt Tuyệt sư thái!"

Vương Viễn và Trương Thúy Sơn nhìn thấy lão ni cô nọ thì đồng thời la lên.

"Thanh kiếm lợi hại thật!"

Kim Hoa bà bà thấy quải trượng trong tay mình bị đánh gãy làm đôi thì cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Quải trượng của Kim Hoa bà bà không phải vật tầm thường, nó chính là đặc sản đáy biển cạnh đảo Linh Xà, tên là “San Hô Kim”, do nhiều dạng kim loại đặc biệt hỗn hợp với san hô, lại trải qua hàng vạn năm dưới đáy biển sâu mới tạo thành hình. Quải trượng này gọt sắt như cắt đậu hũ, đánh vào đá như đánh bịch bông, bất kể là binh khí sắc bén cỡ nào, đụng phải nó chỉ có gãy lìa, hơn nữa Kim Hoa bà bà còn có thể lực mạnh mẽ và nội lực hùng hậu, có thể nói là không gì phá nổi.

Vậy mà lúc này quải trượng lại bị người ta tiện tay cầm kiếm chém thành hai nửa, hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động, cứ như xé giấy, đủ để thấy thanh kiếm kia sắc đến mức nào, nói là chém sắt như chém bùn cũng chẳng thấy khoa trương. Chuyện càng đáng sợ hơn chính là thanh kiếm này từ đầu đến cuối không hề rời khỏi vỏ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận