Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 208: Tung Dương Thần Kiếm

Vừa nói, Điều Tử theo bản năng sờ về phía sau, thói quen này đương nhiên không phải là một hai ngày có thể hình thành được.

Lúc này, người chơi Tung Sơn đi vào cửa lớn tiếng nói: "Đệ tử phái Tung Sơn - Ngũ Nhạc Độc Tôn, bái kiến Lưu sư thúc và các vị tiền bối giang hồ!"

"Ngũ Nhạc Độc Tôn!!"

Nghe thấy người chơi kia giới thiệu, người chơi các phái trong sân đều ồ lên, ngay cả Mario cũng không tránh được mà nhíu mày.

"Rất nổi tiếng sao?"

Thấy biểu tình của mọi người, Vương Viễn tò mò hỏi.

Phải biết rằng, tiêu chuẩn của nhiệm vụ xuất sư là cấp 30, hơn nữa phải hoàn thành số lượng cống hiến môn phái nhất định, giờ phút này có thể ngồi ở đây làm nhiệm vụ sư môn, đương nhiên đều là nhân tài của các môn phái lớn.

Phái Tung Sơn cũng chỉ là một môn phái hạng hai, Ngũ Nhạc Độc Tôn này có bản lĩnh lớn như thế nào, mà khiến những người chơi ở đây đều lộ ra biểu tình như vậy?

"Đâu chỉ nổi tiếng!" Mario nhỏ giọng nói: "Tên nhãi này thích đi khắp nơi tìm cao thủ so tài, những cao thủ trên bảng Võ Lâm Phong Vân ngoại trừ Bạch Hạc Lưỡng Sí ra thì đều bị gã đánh một lần, cho đến nay chưa từng bại trận! Là một tên hung tàn, có biệt danh là "Tung Dương Thần Kiếm", không ngờ rằng gã cũng tới để làm nhiệm vụ xuất sư."

"Phái Tung Sơn là chính phái hay tà phái?" Vương Viễn tò mò hỏi.

"Chính phái đó! Cùng chi với Ngũ Nhạc Kiếm Phái, phái Hoa Sơn là chính phái thì mấy môn phái khác không thể là tà phái!" Mario lầm bầm nói.

"Vậy chắc nhiệm vụ của gã với chúng ta không đụng nhau! Đáng tiếc!" Vương Viễn thất vọng lắc đầu.

"Không đụng nhau ngươi còn cảm thấy tiếc?"

Mario có chút không biết nói gì.

"Đúng vậy..."Vương Viễn nói: "Ta cũng muốn thử cái tên Tung Dương Thần Kiếm này!"

"Ngươi mơ đi! Người ta là cao thủ trên bảng Võ Lâm Phong Vân... Chúng ta không đủ tư cách đâu." Mario vui mừng nói.

"Chắc gì đã không đụng nhau!"

Đúng lúc này, Điều Tử nghiêm túc nói: "Dựa theo nhiều năm kinh nghiệm phá án của ta mà nhìn, tên nhãi này đến không có ý tốt, đột nhiên nhảy ra chắc chắn không phải đến chúc mừng."

Đúng như dự đoán, Điều Tử vừa nói xong thì Ngũ Nhạc Độc Tôn nói: "Lưu sư thúc! Ngươi đừng rửa tay nữa!"

"???"

Quần hùng nghe xong đều xôn xao, phái Tung Sơn rốt cuộc có ý gì, loại chuyện rửa tay gác kiếm này là tự nguyện, cho dù phái Tung Sơn là minh chủ của Ngũ Nhạc thì cũng không có quyền ngăn cản người khác rửa tay gác kiếm.

Lưu Chính Phong kinh ngạc hỏi: "Ý của ngươi là gì?"

"Rầm!"

Ngũ Nhạc Độc Tôn nhấc chân, đá văng chậu vàng trước mặt Lưu Chính Phong, sau đó hắn móc ra một lá cờ, nói: "Tả minh chủ có lệnh, dừng việc rửa tay gác kiếm lại! Người trái lệnh giết không tha!"

Thấy Ngũ Nhạc Độc Tôn phách lối như vậy, ba ni cô ngồi cạnh Vương Viễn hỏi:

"Phái Tung Sơn sao có thể ức hiếp người khác quá đáng như vậy?"

Thấy hành động của Ngũ Nhạc Độc Tôn, Vương Viễn cũng thầm giật mình. Hiển nhiên, thực lực của Lưu Chính Phong không hề kém, Ngũ Nhạc Độc Tôn chỉ là một người chơi chưa xuất sư mà dám càn rỡ như vậy, chẳng lẽ gã không biết chữ chết viết như thế nào sao?

"Chỉ một mình ngươi!?"

Lưu Chính Phong không phải là trái hồng mềm mặc người khác ức hiếp, đừng nói Ngũ Nhạc Độc Tôn chỉ là một đệ tử, cho dù chưởng môn của phái Tung Sơn là Tả Lãnh Thiền tới đây cũng phải nói chuyện khách khí với lão. Hiện tại thấy chậu vàng của mình bị người khác đá bay mất, mặt của Lưu Chính Phong bắt đầu lạnh dần.

"Ha ha!"

Ngũ Nhạc Độc Tôn cười ha ha, nói: "Nếu vãn bối chỉ có một mình thì đương nhiên không dám đã chậu vàng của ngài!"

Nói tới đây, Ngũ Nhạc Độc Tôn nhìn về phía sau lưng Lưu Chính Phong, hỏi: "Huynh đệ của phái Tung Sơn có ở đây không?"

"Có!"

Ngũ Nhạc Độc Tôn vừa hỏi xong thì mấy chục người ở trên mái nhà, ngoài cửa lớn, trong sân sau, trước sau trái phải cùng kêu lên: "Đệ tử phái Tung Sơn tham kiến Lưu sư thúc."

Đồng thời, ở gian phòng phía sau lại xuất hiện mấy người, chính là vợ và hai người con gái của Lưu Chính Phong, lúc này họ đang bị ba người chơi phái Tung Sơn chĩa dao vào lưng.

Rất hiển nhiên, Ngũ Nhạc Độc Tôn muốn bắt giữ người nhà của Lưu Chính Phong, dùng tính mạng của họ để uy hiếp lão.

Thấy thủ đoạn của Ngũ Nhạc Độc Tôn, Vương Viễn là một người xảo trá nhưng hắn vẫn cảm thấy rất giật mình. Mặc dù Vương Viễn rất hung tàn nhưng hắn cũng chỉ nhằm vào những người trong cuộc, vẫn chưa tới mức bắt người khác làm con tin, lợi dụng điểm yếu để uy hiếp địch nhân như thế này.

Càng làm cho Vương Viễn cảm thấy khinh thường là tất cả những vị anh hào vừa nãy vẫn xưng huynh gọi đệ với Lưu Chính Phong giờ lại không nói một câu nào cả.

Chỉ có Định Dật sư thái của phái Hằng Sơn tức giận nói: "Lưu sư huynh chỉ muốn rửa tay gác kiếm, rời khỏi giang hồ mà thôi. Phái Tung Sơn các ngươi làm vậy thật sự có chút quá đáng!"

"Chuyện của ngươi chắc!"

Ngũ Nhạc Độc Tôn liếc nhìn Định Dật sư thái, nói: "Tả chưởng môn đã điều tra được Lưu Chính Phong có cấu kết với yêu nhân Khúc Dương của Nhật Nguyệt Ma Giáo, nếu không ngươi nghĩ lão có thể mua được một chức quan với số tiền của lão sao?"

"Chuyện này là thật à?"

Nghe Ngũ Nhạc Độc Tôn nói, Định Dật sư thái hơi ngẩn ra, xoay đầu lại hỏi Lưu Chính Phong.

"Ta đã thương lượng xong với Khúc sư huynh, không quan tâm tới chuyện trong giang hồ nữa, là chính đạo hay ma đạo thì có khác gì nhau đâu?" Lưu Chính Phong thở dài, nói.

Con hàng này thật đúng là trung thực, lão chỉ cần sống chết không thừa nhận là xong rồi.

"Ha ha!"

Lúc này, Nhạc Bất Quần bước ra, nói: "Không ngờ chuyện này là thực, lần này Lưu sư huynh sai rồi, chỉ cần ngươi vạch rõ giới hạn với tên yêu ma kia thì ta sẽ tự xuất thủ diệt trừ hắn."

Không thể không nói, Nhạc Bất Quần rất biết làm người, một câu nói đã ép người khác tới đường cùng.

"Đa tạ Nhạc chưởng môn đã nhắc nhở!" Lưu Chính Phong nghiêm mặt nói: "Mặc dù ta không phải là người đức độ, nhưng cũng không phải là loại người hại bạn kia!"

"Vậy sao?" Nhạc Bất Quần nhìn người nhà của Lưu Chính Phong, tiếc hận nói: "Vậy thì xin thứ lỗi, ta không thể giúp ngươi nữa rồi!"

Nhạc Bất Quần đã nói tới đây rồi, Hằng Sơn Tam Định cũng không làm gì được nữa, chỉ có thể thở dài.

Thấy đám người Nhạc Bất Quần không nói gì, Ngũ Nhạc Độc Tôn đắc ý nói: "Lưu Chính Phong cấu kết với yêu nhân của Nhật Nguyệt Ma Giáo, theo lý thì phải giết không tha! Mọi người còn có ý kiến gì về việc Ngũ Nguyện kiếm phái xử lý chuyện này không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận