Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 655: Các đại môn phái không mời mà tới

Huyền Từ khoát tay nói: "Thời gian không chờ đợi ai!"

"Đừng mà sư phụ…" Vương Viễn vội vàng nói: "Ngài cứ để ta đi tay không vậy sao? Đây chính là thọ yến trăm tuổi của Trương lão đầu đấy, ta không mang quà gì đi tặng chẳng phải tuyên bố thẳng là đến quấy rối à?"

"Phải rồi! Vẫn là ngươi chu đáo!" Huyền Từ gật đầu, đoạn móc một chiếc hộp nhỏ màu đỏ rất tinh xảo ra, đưa cho Vương Viễn và bảo: "Đây là viên Đại Hoàn Đan, là chí bảo của Thiếu Lâm tự chúng ta, còn phiền ngươi đem tặng cho Trương chân nhân xem như chút lễ mọn!"

"Giờ mới phải lẽ chứ!"

Vương Viễn cầm lấy chiếc hộp, mở ra nhìn thoáng qua, một viên đan dược có mùi thuốc rất nồng xuất hiện trước mặt hắn.

[Đại Hoàn Đan] (Đan dược trân quý)

Phẩm chất: Nhị phẩm

Hiệu quả: Có thể tăng lên một tầng cảnh giới võ học chỉ định (tối cao không cao hơn giới hạn cấp bậc).

Sử dụng số lần: 1/1

Giới thiệu vật phẩm: Chí bảo của Thiếu Lâm tự, giúp tăng công lực của người sử dụng trên diện rộng.

Đan dược tăng cảnh giới Tam phẩm!

Tạo Hóa Đan Nhất phẩm, tăng cảnh giới võ học của công pháp chỉ định mà không hạn chế cấp bậc.

Đại Hoàn Đan Nhị phẩm, tăng cảnh giới võ học của công pháp chỉ định trong giới hạn cấp bậc.

Mà đan dược bán thành phẩm Tam phẩm như Phúc Xà Huyết chỉ tăng cảnh giới võ học của một công pháp ngẫu nhiên trong giới hạn cấp bậc mà thôi.

Đại Hoàn Đan này mặc dù không so được với Tạo Hóa Đan cướp đoạt tạo hóa của trời đất, cưỡng chế tăng lên cảnh giới võ học của người chơi, nhưng cũng là vật phẩm quý giá mà có tiền cũng chẳng mua được. Xem ra lão hồ ly Huyền Từ cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng vì đã bảo Vương Viễn quấy rối thọ yến của Trương Tam Phong, nếu không cũng chẳng bỏ ra món quà có giá trị như vậy.

Vương Viễn mỉm cười, cất Đại Hoàn Đan vào trong ngực, sau đó rời khỏi Đại Hùng bảo điện, đi thẳng đến dịch trạm.

Mấy phút sau, hắn đã xuất hiện ở dịch trạm dưới chân núi Võ Đang.

Lúc này dưới chân núi đã có tốp năm tốp ba NPC và đệ tử các phái Nga Mi, Không Động, Hoa Sơn, Côn Luân,… và một số môn phái nhỏ hỗn tạp khác đứng đấy. Thậm chí Vương Viễn còn bắt gặp được mấy hòa thượng của Thiếu Lâm tự.

Thấy cảnh này, Vương Viễn nhịn không được cảm thán lòng người hiểm ác, tham lam hại người.

Dưới núi đứng nhiều đệ tử các phái như vậy khẳng định hoàn toàn không xuất phát từ lòng kính trọng với Trương Tam Phong, mà quá nửa cũng giống như hắn, vì muốn ép hỏi ra nơi ẩn náu của Tạ Tốn mà tới đây.

Chẳng biết hư danh võ lâm chí tôn tốt ở chỗ nào mà dẫn tới nhiều người đến phái Võ Đang gây phiền phức như vậy.

Những người này sao lại không hiểu chuyện thế chứ!

Đồ Long Đao chỉ là một vật tượng trưng, môn phái lớn như Thiếu Lâm tự cầm Đồ Long Đao tất nhiên có thể hiệu lệnh thiên hạ, dù sao ẩn tình trong đó, ai dám không theo?

Nhưng môn phái nhỏ ăn bữa nay lo bữa mai mà cũng dám đến cướp Đồ Long Đao, đây không phải là tự rước phiền phước vào thân sao… Sau khi chứng kiến thảm án diệt môn của tiêu cục Phúc Uy, Vương Viễn đã sớm nhìn thấu đạo lý này.

Đáng tiếc, ham muốn quyền lực che mờ mắt người ta, có quá nhiều người không biết tự lượng sức mình.

Vương Viễn dạo quanh chân núi một vòng, mua mấy cái bánh bao, đóng gói thành hộp quà rồi xách lấy, trực tiếp đi lên núi Võ Đang. Về phần Đại Hoàn Đan của Huyền Từ, đã bị hắn giấu làm của riêng rồi.

Dù sao Trương Tam Phong chắc chắn sẽ không mở quà ngay trong thọ yến để xem trong đó có gì, với danh vọng của lão hẳn cũng không vì mấy chiếc bánh bao mà tìm đến Thiếu Lâm tự, mất mặt ghê gớm lắm.

Về phần Trương lão đầu có thể vì thế mà quay ra căm ghét Huyền Từ hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của Vương Viễn



Chẳng mấy chốc Vương Viễn đã đi tới phái Võ Đang.

Giờ đang là thọ yến trăm tuổi của Trương Tam Phong, trên dưới phái Võ Đang chỉ dán dăm ba câu chúc thọ, nội viện trông cũng chẳng giống đang thiết yến. Coi kiểu này chắc lão Trương Tam Phong thích thanh tĩnh đây, chỉ muốn đóng cửa tự mình ăn sinh nhật, không ngờ nhân sĩ võ lâm khắp thiên hạ lại không mời mà tới.

Cao thủ của những môn phái lớn tề tựu trên núi Võ Đang, một đạo nhân trung niên đứng ngoài cửa cổng vào phái Võ Đang để tiếp đón khách khứa, vừa chào đón vừa nói: "Gia sư vốn không muốn làm phiền các vị, không ngờ mọi người còn lo lắng cho gia sư, chúng ta chiêu đãi không chu đáo, còn xin cảm thông cho…"

"Có hề gì đâu Tống đạo trưởng!"

"Tống đạo trưởng quá lời rồi!"

Các đại môn phái quen biết vừa chào đáp lễ với đạo sĩ kia, vừa nối liền không dứt đi vào trong cửa lớn Võ Đang.

Chắc hẳn đây là Tống đạo trưởng, đại đệ tử Tống Viễn Kiều của Trương Tam Phong mà Mario từng nhắc đến. Người đứng đầu Thất Hiệp Võ Đang quả nhiên khí độ phi phàm.

Vương Viễn sửa sang lại quần áo, đi tới trước mặt Tống Viễn Kiều sau đó báo tên tuổi của mình: "Đệ tử Ngưu Đại Xuân, đệ tử thân truyền của phương trượng Thiếu Lâm tự Huyền Từ, tới đây để mừng thọ Trương chân nhân!"

Vừa nói, Vương Viễn vừa lấy một hộp quà ra đưa cho Tống Viễn Kiều.

Tống Viễn Kiều nghe nói là đệ tử của phương trượng Thiếu Lâm tự thì vội vàng cung kính nói: "Hóa ra là cao đồ của phương trượng Thiếu Lâm Huyền Từ, mời vào bên trong…"

Y vừa nói chuyện vừa nhận lấy hộp quà trong tay Vương Viễn, đồng thời sắc mặt hơi thay đổi, trên đầu nhảy lên một dấu chấm hỏi.

"Còn nóng hổi đó!" Vương Viễn cười khì khì, cứ như thể đang miêu tả một đống phân, chợt cất bước tiến vào nội viện phái Võ Đang.

Tống Viễn Kiều nhìn hộp quà trong tay, mặt mờ mịt không thôi.

Dưới sự dẫn đường của đạo nhân tiếp đón, Vương Viễn đi thẳng vào Chân Vũ đại điện.

Giờ phút này trong đại điện đã đứng đầy nhân sĩ các đại môn phái.

Trong đó bắt mắt nhất chính là phái Nga Mi, cầm đầu là một ni cô. Ni cô kia có ngoại hình khá đẹp, chẳng qua mày rủ xuống, mặt như cá chết, đứng phía sau ni cô là một cô nương xinh đẹp. Có điều hấp dẫn ánh mắt Vương Viễn nhất không phải đám cô nương kia mà chính là thanh trường kiếm trong tay ni cô.

Trường kiếm kia dài ước chừng bốn thước, tạo hình cổ xưa, trên vỏ kiếm ẩn ẩn phát ra một tầng sáng xanh, kiếm chưa ra khỏi võ đã thấy phi phàm, chỉ thấy trên vỏ kiếm khảm hai chữ vàng: "Ỷ Thiên".

Bạn cần đăng nhập để bình luận