Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 595: Cấp Linh Thuật

Ta tạm thời không đề cập đến phẩm chất của viên nội đan trong tay Vương Viễn, chỉ riêng việc nó có hai thuộc tính ra đã đủ sự quý giá, ít nhất cũng phải nghìn lượng vàng mới mua được. Trong tay Độc Cô Tiểu Linh chỉ có năm trăm lượng vàng, dĩ nhiên không dám nghĩ đến chuyện mua rồi.

"Bán cho ngươi ba trăm lượng vàng!"

Vương Viễn phóng khoáng nói: "Làm như vậy ta cũng là kiếm được chỗ lợi đấy!"

"Này… Như vậy có được không?" Độc Cô Tiểu Linh có hơi xấu hổ hỏi.

"Có gì mà được với không được! Đây là giá hữu nghị!" Vương Viễn cười nói.

Dù sao thứ này ngoại trừ Độc Cô Tiểu Linh ra thì chẳng ai cần cả, thà rằng hiện tại bán cho cô nàng còn hơn cầm nó mốc trong tay.

Đây chính là hàng cao cấp, chờ đến khi người chơi khác có thể dùng, trò chơi đã mở chức năng nạp tiền mất rồi, lúc đó có trời mới biết tiền trong trò chơi sẽ giảm giá trị đến đâu, giá cả hàng hóa dĩ nhiên cũng không cao bằng hiện tại.

Dĩ nhiên truy cứu nguyên nhân đến cùng thực ra là vì Độc Cô Tiểu Linh là người trượng nghĩa, Vương Viễn sẵn lòng coi cô nàng là bạn mình.

"Vậy ta không từ chối nữa! Ngươi có rảnh không, được thì đưa tới cho ta với?" Độc Cô Tiểu Linh nói: "Bây giờ ta đang sửa chữa con rối, tạm thời không rời đi được."

"Để ta đến!"

Đóng lại khung chat, Vương Viễn đi thẳng đến dịch trạm.

Nửa canh giờ sau, hắn đã đặt chân tới phường cơ quan của Đường Gia Bảo.

Phường cơ quan to như vậy mà vẫn vắng ngắt như cũ, lần trước khi Vương Viễn đến, ở đây còn có gần trăm người chơi, hiện giờ lại chỉ còn một nửa. Phóng mắt mắt nhìn bao quát cả phường cơ quan thưa thớt người, ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có, chỉ nghe được tiếng vang leng keng khi làm linh kiện.

Xem ra vẫn có người không kiên trì nổi, trực tiếp tẩy thiên phú đi chơi ám khí rồi.

Nghề cơ quan sư là một trong những phân hệ của Đường Môn mà quạnh quẽ đến mức này, tiền đồ của nó ra sao có thể đoán được. Với lượng người chơi đông đúc của “Đại Võ Tiên” mà nói, cho dù nghề quyền tăng hiu hắt như vậy cũng tính ra có số người hàng triệu.

Song ngẫm lại cũng thật câm nín.

Trước khi có con rối thì nghề cơ quan sư chán thôi rồi, công kích thấp, phòng ngự yếu kém, bất kể là PvP hay PvE đều xếp hạng chót, khi có con rối thì sức chiến đấu rất bình thường, bẫy chết người chính là, con rối ngốn tiền nhiều vô số… Kẻ có tiến vốn đã không nhiều, kẻ có tiền thích chịu ngược đãi lại càng hiếm, có thể kiên trì nổi đều là kẻ đầu ấm đầu trong vạn người chưa chắc có một.

Rất không may, Độc Cô Tiểu Linh lại là một trong số đó.

"Ngưu ca, ngươi tới rồi đấy à? Linh tỷ đang ở đài sửa chữa bên đó đấy!"

"Lần này Ngưu ca đến mang theo thứ gì tốt thế?"

"Thật ghen tị với Linh tỷ có được người bạn trai tốt thế này…"

Phường cơ quan ít người, tất cả cơ hồ đều là đám người chơi bị vứt bỏ nên họ vẫn khá đoàn kết, cũng vô cùng quen thuộc nhau.

Lần trước Vương Viễn đến phường cơ quan nhờ Độc Cô Tiểu Linh làm Hoạt Tường Dực, tất cả mọi người đều biết hòa thượng này có quan hệ khá tốt với cô nàng, giờ lại thấy hắn đi vào phường cơ quan nên rối rít dừng công việc đang làm quay sang chào hỏi với hắn.

"Ặc…"

Trong thời đại này, hễ hai người khác phái thân thiết với nhau chút là thể nào cũng bị người khác suy nghĩ lung tung. Vương Viễn sầm mặt lại, xuyên qua khu làm việc tiến đến đài sửa chữa, chỉ thấy Độc Cô Tiểu Linh ở đó, bả vai để lộ, tay áo được xắn lên, mồ hôi nhễ nhại làm công việc sửa chữa.

Đúng là phải công nhận, cô nàng này mà nghiêm túc thì không dị thường như vậy nữa.

Trên đài sửa chữa chính là cơ quan con rối bị Đạo Khả Đạo nện hỏng.

Có kim chủ đứng sau giúp đỡ, cánh tay Độc Cô Tiểu Linh lớn hơn lúc trước không ít, cơ quan con rối này vốn là thứ cô dùng vật liệu phổ thông gom góp lại với giá hời tạo nên, chỉ có bộ phận quan trọng mới dùng vật liệu hiếm.

Giờ con rối trên đài sửa chữa nghiễm nhiên đã từ súng hơi đổi thành pháo, ngay cả linh kiện trên người cũng là vật liệu hiếm cấp ba trở lên.

"Ngươi đến rồi đấy à?"

Lúc này, Độc Cô Tiểu Linh cũng chú ý tới Vương Viễn đứng ở đằng sau, vội vàng quay người lại chào hỏi.

"Ôi chao!" Vương Viễn cười nói: "Hình tượng của ngươi lúc này sao trong còn nam tính hơn ta vậy!"

"Ha ha!" Độc Cô Tiểu Linh xấu hổ cười gượng: "Đây cũng đâu phải công việc nặng nhọc gì đâu."

"Ngươi sửa đến đâu rồi? Trận tranh tài ngày mai có thể tham gia hay không?" Vương Viễn biết để cô nàng này nói dăm ba câu nữa là lại thành tán dóc đâu đâu, thế là vội vàng chuyển đề tài.

"Ổn lắm rồi!" Độc Cô Tiểu Linh nói: "Chỉ thiếu mỗi nội đan của ngươi!"

"Xem ra ta tới rất đúng lúc." Vương Viễn mỉm cười, đưa nội đan cho Độc Cô Tiểu Linh.

Độc Cô Tiểu Linh nhận nội đan xong, sửng sốt một hồi mới tỉnh táo lại, chợt nói: "Ta dùng thật đấy nhé… Đến lúc đó ngươi có đổi ý ta cũng không đền lại nổi đâu, chỉ có thể bồi thường mình cho ngươi thôi!"

"Nói xạo là không được đâu đấy nhé!" Vương Viễn khoát tay bảo: "Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, thế mà ngươi còn lừa ta!"

"Má ngươi!"

Độc Cô Tiểu Linh nghe Vương Viễn nói mấy câu tổn thương như vậy thì chút cảm động trong lòng chẳng còn sót lại mảy may. Cô nàng giơ ngón giữa với Vương Viễn, sau đó tay trái cầm chắc nội đan, tay phải ma sát trên mặt nó, đồng thời lẩm bẩm trong miệng.

"Hồng Hồ Lô, Bạch Phúc Lộ,…"

"…"

Vương Viễn không nói gì, khẩu quyết của cái trò chơi rác rưởi này luôn luôn khiến người ta như diễn kịch.

Theo khẩu quyết Cấp Linh Thuật Độc Cô Tiểu Linh niệm, nội đan trong tay cô phát ra ánh sáng đỏ xanh đan xen, sau đó luồng sáng từ trong nội đan chậm rãi chui ra, tiếp tục ngưng tụ lại trong bàn tay phải của cô.

Ánh sáng trên nội đan càng ngày càng ảm đạm, mà ánh sáng trong lòng bàn tay Độc Cô Tiểu Linh lại càng rực rỡ hơn, hình dáng cũng càng lúc càng rõ ràng.

Cuối cùng ánh sáng từ nội đan ngưng tụ thành một con khỉ cỡ hai tấc, có hai màu đỏ xanh xen kẽ, đồng thời nội đan cũng biến thành một hạt châu xám xịt, gió thổi qua một phát đã biến thành bột mịn.

“Có chút thú vị!”

Thấy Song Đầu Ma Viên bản thu nhỏ ở trong tay Độc Cô Tiểu Linh, Vương Viễn nổi lên hứng thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận