Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 634: Phi Vân Đạp Tuyết

Nhưng ở trước mặt một thuộc tính khác, hiệu quả tăng thuộc tính thân pháp lên gấp đôi lại kém cỏi hơn rất nhiều.

Trong mắt của người uống thuốc, tốc độ ra tay của đối thủ giảm xuống!

Cảm quan thị giác, đây là một thuộc tính rất đặc biệt trong trò chơi mô phỏng toàn diện.

Năng lực phản ứng của người chơi có hạn, nếu không phải là người tập võ như Vương Viễn thì rất khó để kiểm soát được tốc độ quá nhanh. Một khi tốc độ quá nhanh thì sẽ rất dễ bị mất khống chế, cảm giác đó giống như thể nữ tài xế mới tập lái vừa lấy được bằng lái xe, đi với vận tốc gần ba trăm mét một giờ vậy.

Vì trải nghiệm chơi game của người chơi, công ty game đặc biệt thiết kế hệ thống cảm quan thị giác, làm cho mỗi người chơi một cái “kính giảm tốc độ” để người chơi có thể thích ứng thuộc tính của bản thân tốt hơn.

Cảm quan thị giác giảm xuống 100%, đơn giản mà nói chính là làm chậm tốc độ ra tay của đối thủ xuống hai lần.

Sau khi Bôi Mạc Đình tu luyện Tịch Tà Kiếm Pháp, thân pháp vốn đã cực cao, bây giờ thân pháp tăng lên 100%, tốc độ của đối thủ còn giảm xuống hai lần, chẳng trách có thể tránh thoát đòn tấn công của Sơn Hà Vô Dạng.

“Ngươi có thuộc tính như vậy, vì sao không làm thịt Sơn Hà Vô Dạng đi?”

Mọi người tò mò cực kỳ.

Kiếm pháp của Bôi Mạc Đình vô cùng nham hiểm, thanh máu của Sơn Hà Vô Dạng cũng không nhiều, có sự gia tăng thân pháp mang tính áp chế như vậy, trong vòng ba mươi giây giải quyết đối thủ hoàn toàn không thành vấn đề mới đúng.

“Đùa hả? Các ngươi có biết thằng nhãi kia ra tay nhanh thế nào không? Khó lắm ta mới có thể né tránh được!”

Trong lòng Bôi Mạc Đình vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Mọi người nghe vậy thì không khỏi một lần nữa thán phục thực lực của Sơn Hà Vô Dạng.

Bôi Mạc Đình cũng không hề kém cỏi, đã uống thuốc rồi mà ở trước mặt Sơn Hà Vô Dạng, y chỉ có năng lực né tránh, có thể thấy được sự khủng bố của tên kia.

“Ngươi kiếm được phương thuốc này ở đâu vậy?”

Xuất thân từ Ngũ Độc Phái, Nhất Mộng Như Thị cảm thấy rất hứng thú với đan dược.

“Thứ này biến thái như vậy, e rằng phương thuốc luyện đan không hề rẻ, ngay cả luyện chế cũng sẽ rất khó!”

Cũng là một người chơi độc, Trường Tình Tử bắt đầu phân tích.

“Làm gì có phương thuốc luyện đan!” Đinh Lão Tiên có chút cạn lời: “Đánh bậy đánh bạ, thả sai một vị thuốc, ngẫu nhiên làm ra được, không thấy tên của thứ này là do ta đặt à.”

“Ngẫu nhiên... Vận may của ngươi thật đúng là!”

Nhất Mộng Như Thị và Trường Tình Tử đồng loạt thán phục.

Mặc dù mọi người không phải người đi chung một con đường, nhưng hiệu quả của đan dược và độc dược là như nhau. Tìm tòi ra phương thuốc mới, đối với hai người chơi độc mà nói, đây cũng không phải là chuyện xa lạ gì.

Nói trắng ra phương thuốc luyện đan chỉ là danh sách các loại dược liệu, mà hệ thống phối chế thuốc lại là độc lập.

Trong thời đại không có phương thuốc luyện đan, người chơi hệ độc rất thích nhét chất độc vào lò luyện đan một cách lung tung, từ đó có được độc dược mạnh hơn. Tuy rằng đa số trường hợp đều đem lại hiệu quả không tốt lắm, nhưng cũng chế tạo ra được không ít mấy thứ ly kỳ cổ quái.

Âm Dương Hợp Hoan Tán chính là thành phẩm của việc tìm tòi ra phương thuốc mới.

Thật sự không nghĩ tới Đinh Lão Tiên thế nhưng lại tìm ra được một thứ tốt như vậy, vận may này quả thực là...

“Hóa ra bỏ nguyên liệu một cách tùy thích cũng có thể chế tạo được đan dược.” Vương Viễn hỏi với vẻ hứng thú.

“Cũng không hẳn là vậy, tỷ lệ chế tạo ra phế phẩm tương đối cao, dù sao ta cũng không chơi độc.” Đinh Lão Tiên lại nói.

Đan dược là tăng thêm thuộc tính, đương nhiên tỷ lệ sẽ cao hơn.

Ở trong mắt Đinh Lão Tiên, mấy thứ như độc dược hoàn toàn không có hàm lượng kỹ thuật.

“Vậy ngươi đã nghĩ tới việc kết hợp quặng KNO3, lưu huỳnh với than củi để luyện chế chưa?”

Vương Viễn híp mắt hỏi.

“Ồ?”

Đinh Lão Tiên nói với vẻ kỳ quái: “Đó là loại thuốc gì vậy? Sao nghe quen thế?”

“Ngươi thử xem, ta cũng không rõ lắm, chỉ nhớ là nhìn thấy phương thuốc này trong một quyển sách rất cũ.”

“Ồ... Có thời gian ta thử xem sao...”

Đinh Lão Tiên gật đầu, lặng lẽ nhớ kỹ những điều Vương Viễn vừa nói.

Lúc Vương Viễn và Đinh Lão Tiên đang nghiên cứu tài liệu luyện đan, người thứ tư của Một Đám Ô Hợp bị truyền tống lên sàn đấu.

Trận đấu thứ hai thật ra là một trận đấu may rủi, giống như Sừng Sững Nghìn Trượng quá xui nên gặp phải Bôi Mạc Đình, lần này cán cân vận mệnh đã lệch về phía Ngũ Nhạc Hùng Phong.

Người chơi thứ tư được chọn của Một Đám Ô Hợp chính là Phi Vân Đạp Tuyết...

“Định mệnh! Cảm giác tồn tại của ông chủ cao thật!”

Nhìn thấy Phi Vân Đạp Tuyết bị truyền tống lên sàn đấu, đám Vương Viễn đồng loạt mặc niệm.

Không phải nói thực lực của Phi Vân Đạp Tuyết không đủ, cái tên này dùng nhân dân tệ thần chưởng dùng đến cực hạn. Có điều “Đại Võ Tiên” lại là một trò chơi có tính cạnh tranh rất mạnh, dựa vào trang bị và võ học trên người Phi Vân Đạp Tuyết, nếu ở trong đám người chơi bình thường thì chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật không ai cản nổi.

Nhưng nếu so sánh với cao thủ chân chính thì vẫn còn kém một chút, nhất là khi đối mặt với cao thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp như Sơn Hà Vô Dạng, đương nhiên không biết kém hơn bao nhiêu lần.

Nếu thực lực không bằng người ta thì thôi đi, Phi Vân Đạp Tuyết lại là một kẻ tương đối cứng đầu, theo như lời Vương Viễn nói, thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời hắn chắc chỉ có bị cảm lạnh, tên này hoàn toàn không gặp bất cứ khó khăn trắc trở nào, vì lẽ đó Phi Vân Đạp Tuyết vô cùng tự cao tự đại, cùng lắm hắn chỉ đi vòng vèo quanh sàn đấu, thủ đoạn nào đê tiện quá cũng không dùng được.

Thực lực kém thì thôi đi, lại còn muốn giữ thể diện... Như vậy thì làm sao có thể thắng được chứ?

Một kẻ trâu bò như Bôi Mạc Đình, ở trước mặt Sơn Hà Vô Dạng mà còn không thể không đầu hàng, tỷ lệ thắng của Phi Vân Đạp Tuyết phải nói là xấp xỉ bằng không. Đám Vương Viễn mặc niệm hoàn toàn là vì bọn họ quá hiểu Phi Vân Đạp Tuyết.

“Tên này...”

Đám Vương Viễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chẳng qua khi khán giả nhìn thấy Phi Vân Đạp Tuyết ở trên sàn đấu thì lại kinh hãi không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận