Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 262: Thẳng nam kiên cường Kiều Phong

Vương Viễn trợn tròn mắt há hốc mồm, mẹ nó đây là thẳng nam kiên cường sao!

Người phụ nữ đó nghe được lời nói của Kiều Phong thì khẽ nhíu mày lại, nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai người, thuận tay cầm một bát rượu, đổ đậy một chén, sau đó quyến rũ nói: “Kiều bang chủ, nô gia kính ngươi một chén.”

“Thì ra là chị dâu!”

Từ trước đến nay, Kiều Phong uống rượu đều tùy ý, cho dù là ai kính rượu cũng không hề từ chối. Người phụ nữ này kính rượu Kiều Phong, y cũng không để ý cho lắm, đứng dậy giơ bát rượu lên, ừng ực một tiếng đã uống cạn sạch. Từ đó không thèm nhìn người phụ nữ ấy thêm lần nào nữa, mà nói với Vương Viễn: “Sư đệ, chúng ta tiếp tục.”

“À... được!”

Vương Viễn chuyển ánh mắt từ trên người người phụ nữ kia về, bưng bát rượu rồi tiếp tục ta một chén, ngươi một chén với Kiều Phong.

Người phụ nữ kia thấy thế chỉ cười ngượng ngùng rồi xoay người rời đi.

Sau ba mươi bát, Vương Viễn cũng không biết mình đã uống tiếp kiểu gì, hắn lờ mờ nhớ được rằng phải uống xong ba mươi bát rượu, rồi lập tức chọn thoát trò chơi. Chỉ có thể thoát trò chơi rồi lặng lẽ đợi trạng thái say rượu kết thúc. Sau khi thoát khỏi trò chơi, Vương Viễn thầm thề rằng sau này còn uống rượu với loại người không biết say như Kiều Phong, thì mình chính là cháu trai!

Ngày hôm sau vào trò chơi, hội hoa đã kết thúc, tổng đàn Cái Bang lại khôi phục bộ dáng bình thường. Trong trò chơi, nhân vật của Vương Viễn đang đứng ở đó, đầu còn có chút quay quay.

Một trò chơi mà thôi, cũng không biết công ty Long Đằng có mục đích gì mới mô phỏng được trạng thái say rượu chân thật như vậy.

Cũng may nhiệm vụ [Rượu Gặp Tri Kỷ Ngàn Chén Ít] của Vương Viễn đã thuận lợi thành công, không chỉ nhận được hảo cảm của Kiều Phong, mà uống liên tục năm mươi loại rượu khác nhau, giới hạn nội lực cũng đã tăng lên hơn một nghìn điểm.

Đây chính là lợi ích được thêm vào, một Hạt Bồ Đề quý giá mới chỉ tăng giới hạn lên ba trăm điểm mà thôi. Năm mươi chén trên cơ bản tương đương với bốn Hạt Bồ Đề.

Thấy giới hạn nội lực của mình tăng lên nhiều như vậy, Vương Viễn lập tức ném bộ dáng khó chịu vì say rượu ngày hôm qua ra sau đầu, đây là nhân vật điển hình của vết sẹo đã lành thì quên đau.

Rời khỏi tổng đàn Cái Bang và trở về thành Lạc Dương, sau đó mở thanh hảo hữu, nhấn vào ảnh đại diện của Độc Cô Tiểu Linh: “Linh này, đang ở đâu đấy? Tìm được long cốt rồi!”

“Đã tìm được rồi á? Nhanh như vậy sao? Ngươi tìm được ở đâu vậy?

Tin tức mà Vương Viễn gửi đi chưa được bao lâu, thì Độc Cô Tiểu Linh đã ngạc nhiên đáp lại.

Làm cơ quan, nên Độc Cô Tiểu Linh chuyên đọc sách, hiển nhiên cô biết rõ hơn ai hết long cốt khó kiếm đến đâu. Thời gian chỉ mới một ngày mà Vương Viễn đã có được long cốt, thực sự khiến người ta có chút bất ngờ.

“Hê hê! Người khác tặng cho ta một con rắn hổ mang to! Rồi ta xử con rắn đó!” Vương Viễn cười và trả lời.

“Vậy ngươi đến Đường Gia Bảo đi, mấy thứ như cơ quan này chắc chắn chỉ Đường Gia Bảo mới có thể làm được, những nơi khác không có xưởng.” Độc Cô Tiểu Linh đáp.

Thuật cơ quan không thuộc nghề nghiệp sinh hoạt, ngoài Đường môn ra, thì các thành chính khác không có nơi chuyên môn luyện tập độ thành thạo.

“Được, vậy ta qua ngay!”

Vương Viễn đóng thanh tin tức lại, sau đó ngồi lên xe ngựa tới Đường Gia Bảo.

Tây Thục Đường Môn, địa xứ Nam Hoang, không thể trực tiếp truyền tống qua dịch trạm.

Hơn nửa canh giờ sau, rốt cuộc Vương Viễn cũng đến Đường Gia Bảo, tổng đàn của Đường Môn.

Đường Môn tinh thông thuật ám khí và cơ quan, khí chất của môn phái này thiếu một chút an lành so với Thiếu Lâm tự, nhiều thêm một chút hơi thở tiêu điều.

Tổng đàn môn phái tên là Đường Gia Bảo, tên như ý nghĩa, cả phái Đường Môn chính là một pháo đài khổng lồ, kiến trúc được xây dựng dựa vào sườn núi, cao vút lên tầng mây, đâu đâu cũng là tháp cơ quan.

Chẳng trách người chơi Đường Môn yêu cầu thân pháp cao như vậy, thân pháp thấp thì căn bản không lăn lộn ở đây nổi, cho dù có là đệ tử Đường Môn thân pháp cao cũng thường có kỷ lục té ngã gãy chân, cho nên Đường Gia Bảo còn có tên là Đoạn Thối Bảo (lâu đài gãy chân) nữa.

May mà trên người Vương Viễn có bốn môn khinh công, thân pháp hiện tại dù không tính là cao cấp nhưng cũng mạnh hơn phần lớn người chơi, nhất là thuật phi thăng Vân Hạc Cửu Tiên không thua kém bao nhiêu so với Yên La Cửu Thức của Đường Môn. Hắn dùng khinh công này cũng có thể đi tới đi lui trong này, trên đường đi khiến không ít đệ tử môn phái bị dọa sợ.

Dù sao Thiếu Lâm tự nổi tiếng là môn phái có khinh công yếu nhất trong chín môn phái lớn, hơn nữa khinh công của bọn họ chỉ giỏi chạy trốn trên đất bằng thôi, không am hiểu bay trên không.

Hình tượng hòa thượng của Vương Viễn bay tới bay lui như tiên hạc trong Đường Gia Bảo thật dễ khiến người ta khó mà tin nổi.

Dưới sự chỉ dẫn của Độc Cô Tiểu Linh, Vương Viễn tìm kiếm một hồi rốt cuộc cũng đi tới phường cơ quan của Đường Gia Bảo.

Bởi vì nguyên nhân kỳ thị nghề nghiệp nên mặc dù Đường Môn có hai hệ ám khí và cơ quan, nhưng người chơi hệ cơ quan cực kỳ ít, phường cơ quan to như vậy mà chỉ có lác đác mấy người vùi đầu chế tạo.

Vương Viễn vừa vào cửa đã quét mắt nhìn thấy Độc Cô Tiểu Linh ở cạnh đống ốc vít.

Cô nàng này cũng kỳ quái ghê, con gái chơi Nga Mi không được sao, học công pháp trị liệu Kim Đỉnh Chưởng riêng biệt. Độc Cô Tiểu Linh lại không giống bình thường, chơi Đường Môn, bố khỉ lại còn là hệ cơ quan nữa chứ, ngày ngày làm bạn với một đống phế liệu, vặn chặt ốc vít, sắp xếp linh kiện. Vương Viễn không hoài nghi chút nào về việc sau mà cô nàng này không chơi game nữa có thể mở cửa hàng sửa xe.

"Phường cơ quan Đường Môn không cho phép xông loạn!"

Vương Viễn vừa định lên tiếng chào hỏi với Độc Cô Tiểu Linh thì một đệ tử Đường Môn ở cửa vươn tay chặn ngang trước mặt hắn.

"..."

Vương Viễn không còn gì để nói, chỗ chết này có gì quý chứ, chỉ có mấy người chơi các ngươi coi như cũng có chút giá trị được không?

Độc Cô Tiểu Linh nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua đây, vội vàng nói: "Tiểu Lục, để hắn qua đây đi, đó là bạn của ta!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận