Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 697: Thế ngoại đào nguyên

Thế nhưng nhìn thoáng qua vực sâu bên dưới bình đài, hắn không khỏi rùng mình.

Má nó chứ, cũng đâu thể nhảy xuống, mặc dù có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, té xuống không chết nhưng cảm giác kích thích đó hắn thực sự không muốn trải nghiệm lại lần hai.

“Thôi thì đành chui vậy!”

Vương Viễn gãi đầu, gạt mớ dây leo ngoài cửa động ra, trực tiếp chui vào trong.

Trong sơn động tối đen như mực, từng đợt gió mát thổi bên tai khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.

Thuận theo cửa hang tiến vào trong, càng đi sâu sơn động càng hẹp… Khoảng hai ba phút sau, Vương Viễn không thể tiến thêm được nữa.

Trước mắt hắn là một cửa động lớn bằng chậu rửa mặt, còn nhỏ hơn chuồng chó ở Triệu Vương phủ một vòng, trẻ con chui qua còn được, chứ một nam thanh niên to khỏe như Vương Viễn chỉ có thể thò bắp đùi vào thôi.

“Mẹ kiếp!”

Nhìn cửa hang trước mặt, Vương Viễn không còn gì để nói.

Bên thiết kế game đúng là lừa đảo, tạo ra một cái lỗ nhưng lại không cho người ta chui qua, rốt cuộc là ý gì đây? Chơi người ta à?

Song ngẫm lại, dựa theo thói quen của đám thiết kế khốn nạn đó, nơi trông càng lừa đảo thì càng có đồ tốt, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ sáng tạo ra một bản đồ thế này. Chẳng lẽ chuyện nhảy núi gặp lão gia gia hay lưu truyền trên diễn đàn là thật? Chẳng lẽ trong động đúng là đang cất giấu một võ công tuyệt thế?

Nghĩ tới đây, Vương Viễn vốn định lùi về đột nhiên ngừng lại, tiện tay móc thiền trượng ra, vận nội công đập thật mạnh vào mép động.

Ôi cha mẹ ơi, hòa thượng này muốn đào núi…

Trong trò chơi, người chơi muốn phá hoại bản đồ, thuộc tính quan trọng nhất chính là độ phán định của công kích.

Lực tay, căn cốt và tu vi nội công càng cao, độ phán định công kích càng cao.

Vương Viễn có thần lực trời sinh, căn cốt trác tuyệt, nội công thâm hậu, ở trong trò chơi mà nói không ai có độ phán định công kích cao hơn hắn, lại thêm thiền trượng có thuộc tính phá hoại, nện xuống thì cửa sơn động khó mà trụ nổi.

“Ầm” một tiếng.

Đá ở cửa động rơi xuống rào rào, mép cửa hang bị hắn nện rớt một mảng, phần cửa rộng thêm mấy phần.

Vương Viễn thấy thế thì thầm mừng rỡ, tiếp tục cầm thiền trượng nện mạnh vào cửa động. Không biết qua bao lâu, lối vào trong động rốt cuộc to ra mấy phần.

Cửa động hiện tại có thể để người trưởng thành chui qua, song Vương Viễn vẫn không chui lọt… Dù sao hắn đâu có vóc dáng của người trưởng thành bình thường.

Nhưng khi Vương Viễn định tiếp tục đào, hệ thống hiện lên thông báo: “Công cụ lao động của bạn không chuyên nghiệp khiến ngọn núi bị hao tổn, nếu tiếp tục công kích ngọn núi, sơn động sẽ sụp đổ.”

“Đờ mờ mày!”

Sau khi nhận được thông báo của hệ thống, Vương Viễn trực tiếp chửi thẳng một câu thô tục.

Không khó để nhìn ra, trong hang núi này có giấu đồ, song muốn đi vào nhất định phải có công cụ chuyên nghiệp mới được, ví dụ như xẻng Lạc Dương chẳng hạn. Thiền trượng của Vương Viễn thuộc loại công cụ cùn, dùng sức cứng rắn nện dễ làm hỏng kết cấu của ngọn núi.

Hiện tại hắn không chui lọt hang động, còn không thể tiếp tục đào đất mở đường, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

“Nếu mình là Độc Cô Tiểu Linh thì tốt rồi!”

Vương Viễn khoa tay múa chân trước cửa hang, nhịn không được thầm cảm khái.

Trong những người bạn hắn quen, Độc Cô Tiểu Linh có dáng người nhỏ nhắn và xinh xắn nhất, để nàng chui vào đây phải nói là dễ như bỡn.

“Độc Cô Tiểu Linh?”

Nhắc đến cô nàng này, Vương Viễn đột nhiên hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười thiếu đạo đức đặc trưng.

“Hì hì!”

Vương Viễn cười khì, mở cột công pháp ra, tìm thuật dịch dung, sau đó nhập bốn chữ “Độc Cô Tiểu Linh”.

Chỉ thấy thân hình hắn hơi vặn vẹo, chớp mắt đã biến thành dáng vẻ của cô nàng Đường Môn.

“Chậc chậc chậc…”

Vương Viễn quan sát cả người “Hobbit Linh” một lượt rồi chậc lưỡi cảm thán: “Cũng là gái cao đấy… có điều hơi phẳng chút!”

“Hắt xì!”

Trong phường cơ quan Đường Gia Bảo cách đó cả vạn dặm, Độc Cô Tiểu Linh chẳng hiểu sao lại hắt xì một cái, tay hơi run lên, suýt chút nữa thì đặt linh kiện dưới hông của Nhị Xuân lên phần đầu.

Phẳng cũng có chỗ tốt của phẳng, ít ra trong tình huống này bớt đi không ít phiền phức.

Vương Viễn nhảy qua cửa hang, lăn mình đáp xuống bên kia sơn động.

Sau khi xuyên qua miệng động nhỏ hẹp, hắn chợt cảm nhận được sự rộng rãi và thoáng mát. Thế giới bên kia cửa động mang trên mình một vẻ ngoài hoàn toàn khác, không những cực kỳ rộng rãi mà trong gió còn thoang thoảng mùi hương thơm ngọt.

Đi về phía trước mấy chục mét, Vương Viễn rốt cuộc chạm tới bên kia vách núi.

Quả đúng như dự đoán của hắn, bên kia cửa động là một mảnh thế ngoại đào viên.

Trước mặt là sơn cốc xanh tươi rực rỡ gấm hoa, hoa hồng và cây xanh đan xen thấp thoáng, thoảng bên mũi là hương hoa lành lạnh, tiếng chim hót líu lo, hoa quả treo trĩu cành. Không ngờ sau hang động đen nhánh lại là một động thiên phúc địa.

“Chi chi chi chi!”

Ngay lúc Vương Viễn đang ngây người, đột nhiên bên tai vang lên tiếng kêu kỳ quái.

“?”

Hắn theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một bầy khỉ đang ngồi chồm hỗm trước cửa động, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn.

Linh Viên Côn Luân [Thú] [Tinh Anh]

Đẳng cấp: 50

Cảnh giới: Không

Điểm khí huyết: 50000/50000

Điểm nội lực: 100/100

Kỹ năng: Khiêu Khích, Ném

Kỹ năng đặc biệt: Chưng cất rượu

“Chi chi chi chi!”

Bầy khỉ thấy Vương Viễn nhìn lại thì nhe răng kêu ầm cả lên.

Hiện tại Vương Viễn chỉ muốn tìm đường quay về, không có tâm tư luyện cấp, thế nên không thèm để ý đến đám khỉ kia, cứ tiếp tục đi về phía trước.

“Vù!”

Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, phía sau thình lình vang lên tiếng xé gió.

“Bốp!”

Một quả táo đập thẳng vào gáy Vương Viễn, nước bắn tung tóe lên mặt hắn.

Sau khi ném trúng mục tiêu, bầy khỉ hưng phấn nhảy nhót tưng bừng, cũng giơ ngón giữa với đối tượng mới xui xẻo ăn trọn một quả táo.

“Đậu xanh rau má!”

Sắc mặt Vương Viễn tối sầm lại.

Đừng thấy Vương Viễn là hòa thượng mà lầm, hắn tuyệt đối không phải loại lương thiện gì cho cam.

Với tính cách của hắn, ngày thường nếu đụng trúng những con khỉ này chắc chắn sẽ biến chúng thành đống giang hồ lịch duyệt trong vài phút.

Nhưng giờ Vương Viễn vội vã thoát ra ngoài, vốn không muốn để ý tới đám quái kia, ai ngờ chúng lại khốn nạn như vậy, chủ động khiêu khích, còn giơ ngón giữa với hắn. Tâm trạng Vương Viễn hiện tại ra sao có thể đoán được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận