Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 144: Ban Lan Hổ Y

Đẳng cấp của nguyên liệu trong trò chơi được phân chia theo cấp độ của quái.

Ví dụ như Ban Lan Hổ Hộ Vệ là quái cấp 30, thế nên da của Ban Lan Hổ là nguyên liệu cấp ba.

Giai đoạn hiện giờ, người chơi có cấp cao nhất cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi. Quả thật người chơi đánh quái để lấy nguyên liệu rất khó giết quái vượt cấp, bởi vậy những thứ mà người chơi thông thạo nghề nghiệp sinh hoạt hay tiếp xúc cũng chỉ là da sói và da trâu cấp một mà thôi, thậm chí còn có cả da heo không có cấp bậc.

Mọi người cũng không nỡ đưa nguyên liệu cấp hai trở lên cho tài khoản phụ nuốt để tăng độ thông thạo. Về phần nguyên liệu cấp ba, Du Nhân Hữu Dư cũng chỉ tình cờ gặp qua vài lần ở các quầy hàng bên ngoài mà thôi.

Vốn Du Nhân Hữu Dư còn tưởng rằng Vương Viễn cùng lắm cũng chỉ lấy ra được nguyên liệu cấp một mà thôi, ai ngờ cái tên này lại lôi ra được da hổ cấp ba.

Đẳng cấp của nguyên liệu càng cao thì thuộc tính của trang bị làm ra sẽ càng cao, độ thông thạo của nghề thợ may cũng càng tăng cao hơn nữa.

Đẳng cấp của da hổ cấp ba vẫn còn ở đó, cho dù phẩm chất chỉ là tàn phá, thuộc tính của trang bị làm ra cũng sẽ không kém hơn các nguyên liệu cấp thấp khác.

Nói một cách dễ hiểu, cho dù trang bị cấp cao có là màu trắng đi chăng nữa thì thuộc tính chính vẫn cao hơn trang bị cấp thấp có phẩm chất cao.

Phải biết rằng trang bị trong ‘Đại Vũ Tiên’ chỉ hạn chế về thuộc tính chứ không hạn chế về đẳng cấp, chỉ cần người chơi có đủ thuộc tính thì dù là một người chơi mới, bọn họ cũng có thể mặc được trang bị làm từ nguyên liệu cấp ba. Bởi vậy có thể thấy được sự quý giá của nguyên liệu cấp ba hiện giờ.

"Nguyên liệu cấp ba?"

Bên trong tiệm may, người chơi luyện kỹ năng sinh hoạt cũng không ít, ngoài ra còn có một vài người chơi buôn bán nguyên liệu đi tới đi lui.

Nghe thấy lời Du Nhân Hữu Dư nói, tất cả đồng loạt xoay đầu lại, ánh mắt đều đổ dồn vào tấm da hổ trong tay Du Nhân Hữu Dư.

Trong mắt của bọn họ chứa đầy sự hâm mộ.

Tuy rằng da hổ trong tay Du Nhân Hữu Dư chỉ có phẩm chất tàn phá, nhưng đẳng cấp nguyên liệu lại rất cao. Giá trị của nó cũng không hề thua kém nguyên liệu cấp hai có phẩm chất hoàn mỹ là mấy, không nghĩ tới đại hòa thượng trước mặt này lại có nguyên liệu như vậy.

"Sao vậy? Không làm được hả?" Thấy vẻ mặt này của Du Nhân Hữu Dư, Vương Viễn buồn bực hỏi.

"Xuân huynh... À không Ngưu huynh, ngươi thật sự định để ta dùng tấm da hổ đó chế tạo trang bị cho ngươi hả? Ngươi sẽ không hối hận đấy chứ."

Du Nhân Hữu Dư hỏi với vẻ mặt không thể tin được.

"Trong tay ta không có nguyên liệu nào kém hơn cả, ngươi cứ làm đi không sao đâu!" Vương Viễn điềm nhiên như không nói.

"Ta..."

Nghe thấy câu trả lời của Vương Viễn, Du Nhân Hữu Dư suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.

Ai nha, nghe ý tứ của ông nội này, có vẻ như trong tay hắn vẫn còn những nguyên liệu tốt hơn. Đúng là một vị thần tài mà.

"Vậy ta sẽ làm thật đó, nếu thuộc tính của trang bị làm ra không được ‘ngon’ cho lắm, ngươi cũng đừng đòi tiền ta đấy." Du Nhân Hữu Dư không ngừng hỏi đi hỏi lại nhiều lần.

Hết cách rồi, đối với những người làm nghề này như bọn họ, mấy chuyện như vậy cũng không hề hiếm thấy. Tốn công tốn sức không nói, nếu thuộc tính của trang bị thuộc tính không tốt, có vài người chơi không nói lý còn có thể dựa vào việc này để bắt bọn họ đền tiền nguyên liệu.

Mà nhìn cơ thể của Vương Viễn thôi đã biết là không dễ chọc. Nếu như Vương Viễn muốn thể hiện sự uy phong, e là không có ai có thể ngăn cản được.

"Sao ngươi nói nhảm nhiều thế!" Vương Viễn không nói nên lời: "Ta giống loại người không biết xấu hổ lắm sao?"

"Chuyện này…"

Du Nhân Hữu Dư ngẩng đầu liếc nhìn Vương Viễn, thấy hắn nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt không tốt lắm, Du Nhân Hữu Dư không dám nói ra mấy lời tiếp theo, vội vàng ngồi vào bàn làm việc bắt đầu thuần thục cắt da hổ, chế tạo trang bị.

Thật đúng là không biết phải nói gì, tuy rằng tên Du Nhân Hữu Dư này hơi lắm mồm một chút, kỹ xảo nghề nghiệp vẫn tương đối thông thạo.

Chỉ thấy hắn cắt tấm da hổ thành mấy phần nhỏ, sau đó vẽ kiểu dáng, thủ pháp vô cùng lão luyện.

Sau khi làm xong mấy thứ phải chuẩn bị trước, Du Nhân Hữu Dư cầm kim chỉ trên bàn làm việc, bắt đầu may vá.

Trông thấy Du Nhân Hữu Dư xe chỉ luồn kim giống như nước chảy mây trôi, Vương Viễn không nhịn được mà cảm khái, may vá trông có vẻ rất dễ học, nhưng người bình thường lại không thể làm được mấy kỹ thuật này.

Đặc biệt là Vương Viễn, đầu ngón tay thô đến nỗi không khác gì một chiếc chày gỗ, bẩm sinh đã không có lợi thế, mấy công việc khuê phòng như thêu hoa với chim này, vẫn chỉ có Bôi Mạc Đình tương đối thích hợp.

Tuy là nghề nghiệp sinh hoạt, hệ thống cũng sẽ không để người chơi tự tay làm lấy toàn bộ. Dưới sự trợ giúp của hệ thống, thời gian và quá trình chế tạo trang bị đã đơn giản hóa không biết bao nhiêu lần.

Ngoài hiện thực, làm riêng một chiếc áo khoác lông thú thôi thì ít nhất cũng phải mất một tháng, nhưng ở trong trò chơi thì chỉ cần năm phút đồng hồ là đã chế tạo xong trang bị.

Cùng lúc đó, Du Nhân Hữu Dư cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Chế tạo Ban Lan Hổ Y thành công, độ thông thạo của kỹ thuật may +150, bạn nhận được trang bị Ban Lan Hổ Y *1.]

"Hô!"

Nhận được lời nhắc nhở của hệ thống, Du Nhân Hữu Dư lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nhịn được mà xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Nguyên liệu thì đắt tiền, khách hàng thì hung ác, có thể nói áp lực của Du Nhân Hữu Dư lớn như núi vậy, làm tốt thì không sao, làm không tốt lại bị người ta đập phá sạp hàng.

Cũng may độ thông thạo của kỹ năng tăng lên càng nhiều, chứng minh trang bị làm ra cũng càng tốt.

Bình thường Du Nhân Hữu Dư chế tạo một trang bị, độ thông thạo cũng chỉ tăng lên hai mươi, ba mươi điểm mà thôi, lần này thế nhưng lại tăng lên một trăm năm mươi điểm, có thể thấy được thuộc tính của Ban Lan Hổ Y này ắt hẳn cũng không kém.

"Sao rồi sao rồi?"

Người chơi ở trong tiệm cũng không hẳn toàn là người tốt, cùng nghề là oan gia mà, Du Nhân Hữu Dư nhận một đơn hàng lớn như vậy, trong lòng những người khác tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận